Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 499: Chương 499: Già Dạ Vương (7)




Tộc trưởng Hách Na Lạp quỳ ở trên đất, hai tay cầm một viên châu trơn bóng, trong miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ thật dài.

Chốc lát sau, viên châu trong tay lão, phát ra hào quang màu đỏ chói mắt, hào quang đó trong chớp mắt chiếu sáng căn phòng tối tăm, trong ánh sáng, có thể nhìn thấy trên vách tường mà tộc trưởng Hách Na Lạp đang quỳ phía trước, có một bức họa màu sắc tươi đẹp. Phía trên bức họa, có một thiếu niên tuấn mỹ mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc ngắn màu đỏ lửa giống như hỏa diễm rực cháy, tay hắn cầm chiến đao màu đen, trên lưng mọc ra đôi cánh lửa, uy phong lẫm liệt, thần tình cao ngạo, giống như thần linh mà ai cũng không thể lăng mạ. Tộc trưởng Hách Na Lạp ngẩng đầu, hào quang viên châu trong tay phát tán ra chiếu rõ vết nhăn khắc sâu trên mặt lão, trong đôi mắt hơi đục của lão lấp lánh ánh nước kích động, môi mấp máy. “Thiếu nữ đó, là người mà ngài phái tới sao?” Tộc trưởng Hách Na Lạp vô cùng kích động, âm thanh cũng run rẩy, không biết là muốn khóc, hay là muốn cười, “Lão phu lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền nhớ ngay tới phong thái của ngài năm đó, hai người giống nhau như thế…” Người trong tranh tự nhiên sẽ không có động tĩnh, nhưng tộc trưởng Hách Na Lạp vẫn nhìn hắn đầy sùng kính, một tay nắm quyền đặt ngang trước ngực, khóe miệng giơ lên nụ cười hân hoan. “Phụng ngài vi tôn, Già Dạ Chi Vương!” ********* bắc nguyệt hoàng triêu ********** Trải qua một đêm, chế tạo xong vũ khí, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ ngủ sơ một canh giờ, đã bò dậy, dùng nước lạnh rửa mặt, tinh thần lại lên gấp trăm. Lúc trước ở hiện đại, vì để hoàn thành nhiệm vụ, ba ngày ba đêm không chợp mắt cũng không sao, hiện giờ tự nhiên cũng không vấn đề. Nàng đi ra khỏi căn nhà gỗ, những người trẻ tuổi lấy Cát Khắc làm chủ đã tổ thành đội ngũ, chỉnh tề đứng ở bên ngoài chờ nàng, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ, dị thường hưng phấn. Người trong bộ lạc đều đi ra, lúc này đều đứng ở cửa nhà mình, mang vẻ mặt tò mò nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt một cái, một tay nắm chiến đao, kê lên trên vai, rất có khí thế mà nói: “Không sợ chết thì đi theo ta!” “Không giết cường địch, thề chết không về!” Một câu của nàng, lập tức nhóm lửa cho những thanh niêm sôi trào nhiệt huyết kia, tới tấp giơ vũ khí trong tay quát lớn. Hoàng Bắc Nguyệt dẫn đầu cất bước ra ngoài, lúc này, trên một cái cây bên đường, đột nhiên có một cái đầu thò xuống, xoay mặt qua một cách nhanh nhạy, chớp chớp mắt với nàng. “Ta rất sợ chết, chỉ muốn đi theo xem thử, được không?” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, đột nhiên vỗ chiến đao lên mặt hắn, nói: “Biết đây là cái gì không?” “Là đao!” Người đó lập tức nói. “Đao là để làm gì?” Người đó ngẩn ra một chút, nói: “Để chiến đấu!” “Không sai, một thanh đao là dùng để chiến đấu, thời điểm một người bảo vệ gia viên, cũng là vì để chiến đấu mà tồn tại, ngươi thì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt mặt mày lãnh liệt thanh hàn, không giận mà uy. Người đó chớp mắt một cái, liền trở người, từ trên cây nhảy xuống một cách lưu loát, quỳ một gối xuống đất. “Ta hiểu rồi, xin để ta đi theo!” Ngữ khí nói chuyện hết sức thành khẩn. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn động tác và thân thủ của hắn, đã biết đây cũng là một cao thủ, liền vẫy tay về sau, nói: “Đi tìm Cát Khắc đi.” Người đó cũng không đứng lên, thân thể thoáng cái đã không thấy, chốc lát sau, liền nghe thấy hắn nói chuyện với Cát Khắc. “Cát Khắc đại ca, ta cũng đi theo các ngươi tiêu diệt kẻ địch!” Cát Khắc nói: “A Tát Tôi, ngươi đừng phá rối, bọn ta lần này không phải đi chơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.