“Cát Khắc đại ca yên tâm, ta đi phía trước dò đường cho các huynh!”
Vừa nói, A Tát Lôi đã biến mất nhanh như một trận gió.
Thân thủ quá nhanh!
“Cậu ta là triệu hoán sư thuộc tính phong à?” Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
Cát Khắc lập tức nói:
“Đúng vậy, linh thú của cậu ấy là hai
con chuột độn thổ dưới chân, lực chiến đấu mặc dù không mạnh, nhưng khả
năng chạy trốn trong Phù Quang rừng rậm này là lợi hại nhất, bọn tôi gọi cậu ấy là ‘trộm phong giả’.”
“Trộm phong giả, đúng là một danh xưng oai hùng!” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
****
Quả nhiên là vị trí của Bách Mục Hàn Thiềm, cũng là do A Tát Lôi phát hiện mà đưa tin về.
Bách Mục Hàn Thiềm này cuốn đi mấy đứa trẻ trong bộ lạc, nó ẩn núp ở một cái ao âm u lạnh lẽo trong tít rừng sâu.
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi rõ ràng vị trí ao cùng tình huống xung quanh, liền bắt đầu bố trí phương án tác chiến.
Nàng dùng một cành cây vẽ lại địa hình
trên mặt cát, phân công cho mọi người vị trí của mình, hơn nữa còn dùng
cành cây với dây quấn vào người, ngụy trang theo kiểu của bộ đội đặc
chủng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Đám người Cát Khắc vô cùng khâm phục
khả năng phán đoán của nàng, ngay cả A Tát Lôi cũng phục nàng sát đất,
hắn chẳng qua chỉ nói qua loa một vài cảnh trí nơi cái ao kia, không ngờ nàng có thể nhìn ra tất cả mặt lợi và hại của nơi đó.
Một tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy, làm sao có thể lợi hại đến thế?
Trong ánh sáng của đá phát quang, khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một loại khí chất trời sinh cao quý, trong
trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan xinh xắn nhưng đầy sự trầm ổn, khiến cho
mấy thiếu niên đã ở trong rừng rậm Phù Quang lăn lộn bao nhiêu năm như
bọn họ cũng có cảm giác bị áp chế đến nỗi không thể hít thở như bình
thường.
“Tốt lắm, mọi người chia nhau vào vị
trí, chờ tín hiệu hành động.” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, ném đi cành
cây, liếc mắt một vòng, “Nghe rõ rồi chứ.”
“Ừm… Rõ ràng, khụ khụ…” Cát Khắc bị
nàng nhìn chằm chằm vội vàng đứng lên, có chút ngượng ngùng làm bộ ho
khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
Những người khác cũng vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi tìm vị trí của mình, sợ sẽ phạm sai lầm.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua người cuối cùng còn lại là A Tát Lôi, A Tát Lôi đầy vẻ chờ mong nhìn nàng:
“Các hạ, ta sẽ làm gì?”
“Nhiệm vụ của cậu rất quan trọng, cũng là nguy hiểm nhất, cậu có sợ không?”
“Đùa sao? Nếu sợ, ta cũng không theo mọi người đến đây rồi!” A Tát Lôi khẳng khái nói.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhếch môi, có phần gian xảo cười một tiếng, vẫy tay với hắn: “Lại đây.”
A Tát Lôi nhất thời rùng mình một cái, có cảm giác vận rủi đang dần dần bao phủ xuống người mình .
Xung quanh ao là một vùng tước tia
thảo, bởi vậy ánh sáng phù quang cũng không thể chiếu tới nơi đó, xung
quanh tối tăm lạnh lẽo, khó mà có thể nhìn thấy, nhưng đối với những
người hàng năm sinh sống tại Phù Quang rừng rậm mà nói, thị lực của bọn
họ thị lực khác hẳn người thường, cảnh vật ở đây, đại khái cũng có thể
nhìn thấy.
Bách Mục Hàn Thiềm đang ườn người nằm
trong ao, thân thể khổng lồ của nó chìm dưới lớp bùn, chỉ lộ ra một cái
mũi vẫn phì phò theo nhịp.
Mấy đứa trẻ bị nó bắt đi đều bị trói
chặt ở trên một cái cây bên cạnh ao, bởi vì vừa lạnh vừa đói, bọn chúng
căn bản đã không thể phát ra tiếng khóc nữa, chỉ có thể hấp hối dựa vào
nhau .
Trong bóng tối, một thân ảnh linh hoạt
lặng lẽ chuyển động, giống như chú mèo đã quen đi lại về đêm, không phát ra dù chỉ là một tiếng động.
Thị lực của Hoàng Bắc Nguyệt trong đêm
cũng chẳng hề thua kém, nhìn thân ảnh đang di chuyển cũng không khỏi âm
thầm trầm trồ khen ngợi, bước chân rất chính xác, không kém nàng là bao, hơn nữa có chuột độn thổ trợ giúp, nếu như so sánh với nàng, thậm chí
có thể vượt qua nàng!
Người như vậy, nếu trở thành người dưới trướng nàng, tuyệt đối sẽ là một trợ thủ đắc lực.