“Bắc Nguyệt, tại sao người lại muốn ám sát Ngụy Yên Nhiên? Giết nàng
thì có ích lơi gì? Không thể vãn hồi được điều gì nữa rồi.” Nước mắt
tuôn rơi, công chúa Anh Dạ bỗng nhiên ngã trên chân nàng khóc lớn.
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời mơ hồ, nàng không có ý ám sát Ngụy Yên Nhiên, đến việc nghĩ cũng chưa hề tính đến.
“Anh Dạ, ngươi nghe ta nói, chuyện tối ngày hôm qua, thực ra…”
“Ta biết ngươi làm những điều này đều là vì ta, nhưng ngươi mạo hiểm
như thế, vạn nhất xảy ra chuyện, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho
chính mình! Ngươi hiểu không?” Công chúa Anh Dạ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm ướt nhẹp lên, dung nhan được trang điểm hoàn hảo sáng
sớm đã bị nhòe hết cả ra, nhưng dù như vậy, vẻ đẹp của nàng vẫn không
phai nhạt.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu nói: “Thế nhưng ta…”
“Cảm ơn ngươi.” Anh Dạ nghẹn ngào nói, khi nói ra ba chữ này, Hoàng
Bắc Nguyệt tinh tường thấy ánh mắt nàng đích xác đã trấn tĩnh, vẻ lo
lắng cùng u buồn vẫn tồn tại trong ánh mắt lúc trước tựa hồ đang từ từ
tiêu tan.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, hiểu lầm kia dường như trong lúc vô tình đã đưa đến một tác dụng không ngờ nào đó…
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Anh Dạ cho rằng nàng đi ám sát Ngụy Yên Nhiên, là muốn giúp nàng
không phải đối mặt với hôn lễ của Phong Liên Dực, cho rằng Hoàng Bắc
Nguyệt đã dụng tâm lương khổ vì nàng mà nghĩ…
Nhưng trên thực tế, bất quá nàng chỉ theo dõi cái người lén lút kia,
trong lúc vô ý liền theo tới phủ đệ của Ngụy Yên Nhiên mà thôi, ám sát
gì gì đó, nàng thực sự chưa từng nghĩ tới.
“Xem ra hàm oan kia ngươi xác định phải gánh rồi.” Yểm hắc hắc cười rộ lên.
Hoàng Bắc Nguyệt đầu đầy vạch đen, quả thực hàm oan này…
Công chúa Anh Dạ nằm bò trên chân nàng, khóc nức nở nói: “Trước đây
ta đúng là rất tùy hứng, luôn luôn không nhìn rõ chính mình, kỳ thực ta
đã sớm biết hắn không thích ta, nhưng ta vẫn tự lừa mình dối người, liều mạng nói với bản thân rằng hắn thích ta, nhất định sẽ lấy ta. Ta vẫn tự lừa gạt chính mình, thậm chí còn trách hắn thích người khác, thực ra
đều là ta tự mình đa tình.”
Đây là lần đầu tiên, Anh Dạ mở lòng với nàng, thẳng thắng với cảm
tình nàng dành cho Phong Liên Dực, nàng quá thích hắn cho nên không có
cách nào tiếp nhận được sự thực là hắn không thích mình.
“Trước đây ta rất ích kỉ, để cho người khác cũng vì ta mà bị tổn
thương, sau này ta sẽ không như vậy nữa, thích một người không nhất định phải có được hắn, chỉ cần hắn hạnh phúc thì ta cũng có thể hạnh phúc,
mà ta, không thể luôn luôn để cho người khác bảo vệ ta, ta phải kiên
cường giống như ngươi mới đúng.”
Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên lau khóe mắt một chút, nàng đúng là
người rất kiên cường, rất ít khi bị cảm động, nhưng nhìn Anh Dạ như vậy, như nhìn một đứa nhỏ trưởng thành chỉ sau một đêm, loại tâm tình này,
không thể nào không vui sướng.
Nàng nghĩ thầm, hàm oan thì hàm oan, ám sát Ngụy Yên Nhiên thì ám sát Ngụy Yên Nhiên, có thể làm Anh Dạ rốt cuộc nhìn rõ ràng, ra khỏi màn
sương mù dày đặc, dù là làm cho nàng đi ám sát Phong Liên Dực bây giờ,
nàng cũng sẽ đi.
“Được rồi, ngươi xem khóc thành như vậy, phấn đều lem hết cả, thật sự rất xấu, mặc dù ngươi suy nghĩ cẩn thận, nhưng một lát nữa tiến cung
vẫn phải diện kiến hắn, ngươi sẽ không để cho hắn thấy bộ dạng xấu như
vậy chứ?” Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy khăn tay lau mặt một chút cho nàng,
cười nói.
“Ngươi chỉ biết cười nhạo ta!” Công chúa Anh Dạ cắn môi, xoay người chạy đi.
“Cảm ơn quận chúa!” Hai cung nữ Vô Song cùng Vô Hoan vẫn theo Anh Dạ
quỳ xuống, từ đáy lòng cảm tạ nàng: “Vẫn là quận chúa có biện pháp.”
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể cười khổ, như vậy có lẽ nên gọi là ‘vô tình tưới liễu liễu xanh um’*?
(*) Nguyên văn thành ngữ: “Hữu tâm tài
hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành âm’: tức là “Cố ý chăm hoa
hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um’, chỉ việc cố tình dốc hết
tâm sức thì không có kết quả, còn việc chỉ vô tình làm lại có thành tựu.