Editor: Mẫn Mẫn
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Câm miệng!” sắc mặt công chúa Anh Dạ rất khó coi, nắm thật chặt lệnh truy nã, hỏi: “Lệnh truy nã này được ban ra từ lúc nào?”
“Sáng nay.” Tào Tú Chi nói: “Những binh lính kia còn cố ý phát vài tờ ở chỗ dịch quán, nói là nếu bắt được người này sẽ có trọng thưởng.”
“Người mặc áo choàng đen này rốt cuộc phạm vào tội gì? Tại sao phải
gióng trống khua chiên như vậy để bắt hắn?” Công chúa Anh Dạ cực lực
duy trì ngữ khí trấn định hỏi.
Tào Tú Chi nói: “Nghe nói đêm qua người này đột nhập vào phủ đệ của
Ngụy tam tiểu thư có ý đồ ám sát, kết quả bị phát hiện, khiến hoàng đế
giận dữ nên phát lệnh truy nã người này. Lại còn lấy Tu La Thành làm mồi dụ, có thể thấy hoàng đế nhất định là rất tức giận.”
“Ám sát hoàng hậu tương lai?” Sắc mặt công chúa Anh Dạ đã hoàn toàn
trắng bệch, cầm lấy lệnh truy nã rồi đứng lên, đi nhanh đến gian phòng
của Hoàng Bắc Nguyệt.
Tào Tú Chi ở phía sau vuốt cằm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta cảm
thấy, người mặc đấu áo choàng đen trên bức họa kia trái lại rất giống
Bắc Nguyệt quận chúa mặc áo choàng đen ngày đó…”
“Câm miệng!” Công chúa Anh Dạ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên xoay
người lại, thanh âm hung ác :”Những lời như thế có thể tùy tiện nói lung tung sao?”
Tào Tú Chi lập tức liền ngậm chặt miệng, chính mình cũng biết lời này chỉ sợ là nói sai rồi, rất thấp thỏm nhìn công chúa Anh Dạ, lấy lòng
cười nói: “Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, ở đây cũng không có
người ngoài…”
“Tùy tiện cũng không thể nói! Loại tội danh này ngươi đảm đương nổi sao?”
“Dạ dạ, tại hạ sai rồi, xin công chúa trách phạt.” Tào Tú Chi dường như vẫn bị hù dọa, vô cùng uất ức đứng ở nơi đó.
Công chúa Anh Dạ lạnh lùng liếc hắn một cái, tiện tay chỉ tường: “Đi quay mặt vào tường kiểm điểm lỗi lầm đi.”
“Vâng.” Tào Tú Chi đi tới một góc úp mặt vào tường, bộ dáng rất tủi thân.
Thấy hắn nghe lời làm chuyện nực cười như vậy, bên khóe miệng công
chúa Anh Dạ vô ý lộ ra vẻ tươi cười, sau đó rất nhanh thu lại nụ cười,
đi đến gian phòng của Hoàng Bắc Nguyệt.
Lúc đó Hoàng Bắc Nguyệt đang chỉnh sửa lại y phục hoa lệ, A Lệ Nhã
cẩn thận từng li từng tý giúp nàng xử lí từng thứ quần áo vạt áo trùng
điệp rườm rà, Hồng Chúc giúp nàng búi thành một búi tóc vô cùng phức
tạp, còn chính nàng lại lười biếng dựa vào gối gấm, cầm quyển “Bách
Luyện Kinh” cẩn thận nghiên cứu, mặc cho hai nha đầu tùy tiện sửa soạn.
Công chúa Anh Dạ đi vào, sắc mặt rất là khó coi, Hoàng Bắc Nguyệt
ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền bị dọa đi đến: “Anh Dạ, ngươi làm sao
vậy?”
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Công chúa Anh Dạ chăm chú siết lệnh truy nã trong tay, ánh mắt bi thương nhìn nàng.
“Ta làm cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt rất không hiểu, y phục quá rườm rà, nàng muốn chạy xuống cũng có chút khó khăn.
Công chúa Anh Dạ thoáng chốc liền giơ lệnh truy nã trong tay lên trước mặt nàng: “Tự ngươi nhìn đi.”
Hồng Chúc đang búi tóc phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, liếc mắt nhìn lệnh truy nã kia, liền kinh ngạc nói: “Chủ nhân, thế nào cả hai người lại
đều bị truy nã như vậy? Oa, treo giải thưởng cao thế! Chậc chậc, lại còn kinh động cả Tu La thành.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng là vẻ mặt xanh xao nhìn lệnh truy nã kia, khóe
miệng hơi nhếch lên: “Không cẩn thận đã bị ‘cho lên thớt’ rồi”
Thân phận mặt nạ quỷ là nàng dùng để cứu Cát Khắc, cho nên mới chạy
vào hoàng cung đánh nhau với Phong Liên Dực một trận, nàng vốn không có
khả năng thắng, nhưng mà nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ đùa bỡn, khiến
cho Phong Liên Dực đến nay thống khổ không chịu nỗi, bị truy nã cũng là
chuyện bình thường.
Nhưng người mặc áo choàng đen kia sao cũng bị truy nã?
“Bắc Nguyệt, tại sao người lại muốn ám sát Ngụy Yên Nhiên? Giết nàng thì có ích lơi gì? Không thể vãn hồi được điều gì nữa rồi.”