Đột nhiên có tiếng tiêu thanh thoát lọt vào trong tiếng đàn, đàn và tiêu dung hợp với nhau vô cùng hài hòa,
nghe hay tuyệt vời, hệt như âm thanh đến từ trời.
Mấy thiếu nữ đều trở nên say sưa, giống như đang lâng lâng trong giấc mộng đẹp, đến khi kịp phản ứng, đột nhiên có một cơn ớn lạnh thấu xương lướt qua người, vẫn là A Ly mở to mắt đầu tiên, bất thình thình nhìn thấy trước mặt có một nữ tử mặc váy dài màu
xám đang đứng, mái tóc mềm mượt màu đen buông ở trên vai, không có bất
cứ trang sức nào, bóng lưng thoạt nhìn lại rất đẹp!
“Vị Ương tôn thượng!” A Ly thoáng cái
đứng lên, động tĩnh này cũng khiến cho những người khác bừng tỉnh, tới
tấp mở mắt, nhìn thấy người phía trước, đều cực kỳ hoảng sợ, che miệng
không dám lên tiếng.
Vị Ương quay đầu sang, lạnh lùng hỏi: “Có người xông vào các ngươi cũng không biết sao?”
A Ly cùng một đám thiếu nữ đều quỳ xuống, kinh hoảng nói: “Xin tôn thượng đừng tức giận, bọn ta lập tức đi xem xét!”
“Không cần nữa.” Vị Ương giơ tay lên,
“Hư huyễn chi cảnh là tử trận, chờ ta mở mắt trận ra đem nàng ta vây
khốn, nàng ta sẽ chạy không thoát!”
Đám người A Ly thở dài nhẹ nhõm một
hơi, hôm nay tâm tình Vị Ương tôn thượng tựa hồ khá tốt, nếu như là bình thường, đã thật sự chết chắc rồi.
“Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” A Ly hỏi.
“Âm Hậu đã bị tiếng tiêu đánh thức,
chốc lát nữa sẽ đến, các ngươi ở chỗ này chờ nghênh đón, ta đi đối phó
một người khác.” Vị Ương hơi nghiêng đầu, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười âm tà.
“Một người khác?!” A Ly giật mình, sao
lại còn người khác chứ? Tại sao đột nhiên có nhiều người xông vào Tu La
thành như vậy, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm ư?
Sau khi cười một cái, Vị Ương liền khôi phục thần sắc lãnh khốc, nói: “Đó cũng không phải dễ đối phó, người của Quang Diệu Điện quả nhiên không tầm thường, vậy mà dám đơn thương độc
mã xông vào! Ta đi bắt hắn, làm tế phẩm hiến cho Âm Hậu!”
Sau khi nói xong, làn váy màu xám của Vị Ương khẽ phất, cả người liền biến mất ở trong ánh sáng của dạ minh châu.
Đám người A Ly nuốt nước miếng, vẫn
chưa hết sợ hãi mà vuốt ngực, may mà người của Quang Diệu Điện đánh lạc
chú ý của Vị Ương tôn thượng, nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi!
“Các ngươi chờ ở chỗ này nghênh đón Thiên Hậu, ta vào xem là chuyện gì xảy ra.” A Ly nhỏ giọng phân phó.
“A Ly, cẩn thận một chút.” Đám thiếu nữ đều lo lắng dặn dò nàng, người đó vậy mà có thể vô thanh vô tức xông
vào Tu La thành, khẳng định cũng không phải hạng người tầm thường, nếu A Ly bị gì thì mọi người đều sẽ không vui.
“Yên tâm đi.” A Ly nói xong, liền lặng
lẽ tới gần đầu bên kia ôn tuyền, càng đến gần, tiếng cầm tiêu hợp tấu
kia càng rõ ràng, đây quả thực giống như là loan phượng cùng cất tiếng
hót, tiếng đàn cùng tiếng tiêu đều hoàn mỹ làm sao, giữa lẫn nhau giống
như có một loại ăn ý nào đó, khúc nhạc được diễn tấu thật tuyệt vời động lòng người.
Nàng vừa mới đi vào, âm thanh cầm tiêu liền dừng lại, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, trống rỗng.
Chẳng qua A Ly rất tò mò, rốt cuộc là người thế nào, có thể hợp tấu cùng vương, còn hợp tấu thật hoàn hảo đây?
A Ly vươn đầu vào, từ giữa cành lá tầng tầng lớp lớp của giàn hoa, thấp thoáng nhìn thấy cảnh tượng trong đình.
Tu La vương của bọn họ mặc y bào màu
trắng thùng thình, ngồi chống một tay, tư thế biếng nhác, trên mặt mang
nụ cười dịu dàng ưu nhã, giống như đang say sưa trong sự vật nào đó,
trong đôi mắt màu tím mỹ lệ kia, chứa đầy hào quang đặc biệt khó có thể
diễn tả bằng lời.