Trong đôi mắt màu tím mỹ lệ kia, chứa
đầy hào quang đặc biệt khó có thể diễn tả bằng lời, vừa rực rỡ vừa sâu
lắng, làm cho nàng vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy cả người mình bị lâm
vào trong đó.
Tu La vương như vậy hoàn toàn xa lạ với nàng, trước giờ chưa từng thấy qua, loại thần thái ôn nhu đó, thật sự
muốn dìm chết người ta mà!
Trong lòng A Ly có loại cay đắng và
buồn khổ nói không nên lời, vừa là ghen ghét, vừa là hâm mộ, càng muốn
nhìn người thổi tiêu kia có bộ dạng gì !
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi đối diện với
Phong Liên Dực, bởi vì đưa lưng về phía nàng, cho nên A Ly nhìn thế nào
cũng không thấy rõ lắm, chỉ thấy nàng ta không biết đã nói gì, vậy mà
làm cho Phong Liên Dực cười rộ lên.
Nhìn tấm lưng kia, mặc bộ quần áo màu
đen, thân hình ưu mỹ, bóng lưng hết sức lạnh lùng, có thể so sánh với sự lãnh khốc của Vị Ương, chỉ là bóng lưng này thoạt nhìn càng thêm lãnh
liệt khí phách hơn so với Vị Ương, giống như một vương giả trời sinh,
mặc kệ ngồi ở nơi nào, đều phát tán ra hào quang khiến người ta không
dám nhìn thẳng.
Tóc dài màu đen buộc cao, được buộc bằng dây nơ màu đen, cũng không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, càng tôn lên sự thanh cao.
Trang phục như vậy, thấy thế nào cũng là một vị nam tử!
Chẳng lẽ, Tu La vương tôn quý của bọn họ, vậy mà là…
Suy nghĩ trong đầu chưa thành hình, A
Ly đã căng thẳng lông tơ toàn thân dựng đứng, lập tức trốn đi, không dám nhìn nữa, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng vẫn đã nhìn rõ bộ dạng
của cái người dám xông vào Tu La thành kia!
Một người thật là đẹp! Không hề thua kém Tu La vương của bọn họ!
Ngũ quan tinh xảo, dung nhan tuyệt sắc, lông mày tú lệ, con ngươi trong suốt nhưng sắc bén, trắng đen rõ ràng,
giống như suối nước ngầm lạnh giá, khiến người không dám nhìn thẳng,
phía dưới sống mũi cao thẳng, là đôi môi màu hồng có hơi cong lên, lộ ra vài phần lãnh ngạo không thể xâm phạm.
Trong khoảnh khắc ánh mắt đó quét tới, giống như là một tia sáng lạnh lẽo sắc bén đầy chết người!
Trái tim A Ly đập không ngừng, âm thầm
nghĩ: người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao có thể thần không biết mà lẻn vào trong Tu La thành, vương còn cùng nàng chuyện trò vui vẻ và cười một
cách vui sướng như vậy?
“Nàng đang nhìn cái gì?” Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi ánh mắt, thản nhiên cười nói: “Bị phát hiện rồi.”
“Tiếng tiêu của nàng khoa trương như
vậy, nếu không ai phát hiện, vậy Tu La thành há chẳng phải chỉ là hư
danh sao?” Phong Liên Dực cũng cười rất thanh nhã.
“Nếu đã bị phát hiện, ta cũng chỉ có
thể đi trước một bước, lần sau lại tới thăm chàng.” Hoàng Bắc Nguyệt
uống nửa chén rượu làm ấm người, định đứng lên.
Phong Liên Dực túm phắt lấy tay nàng, trên mặt mang nụ cười thanh tuyệt, nói: “Đi không được nữa?”
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi híp con mắt, nói : “Quả nhiên bị chàng tính kế.”
“Bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, ta cũng hết cách, chẳng qua có thể giữ nàng lại, ta thật ra rất cao hứng.”
“Phong Liên Dực, chàng là chê mạng của ta quá dài, muốn ta giảm thọ có phải không?”
“Sao lại vậy? Có ta ở đây, ai có thể
giảm thọ của nàng?” Phong Liên Dực mỉm cười nói, kéo tay nàng để nàng
ngồi xuống, ân cần giúp nàng rót rượu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo của thiếu nữ: “Tham kiến Âm Hậu bệ hạ!”
Tay nắm chén rượu của Hoàng Bắc Nguyệt
khẽ lay động, Âm Hậu, chúa tể chân chính của Tu La thành, nghe nói là
một nữ nhân ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, người ngoài gọi nàng là ‘Huyền Xà Âm Hậu’!
Sắc mặt Phong Liên Dực cũng dần dần
trầm xuống, nụ cười trên mặt chậm rãi trở nên lạnh nhạt như băng, trong
con mắt màu tím lóe qua một tia hận ý rất nhỏ.