Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 392: Chương 392: Màu mực này liên 6




“Nếu hữu duyên, tự nhiên chúng ta sẽ gặp lại.” Hoàng Bắc Nguyệt rút tay ra, sau đó từ trong nạp giới lấy ra một túi kim tệ đưa cho hắn: “Cái này chính là tiền, ngươi muốn ăn cái gì thì dùng tiền ở bên trong mua. Nếu lần sau còn ăn quỵt nữa thì sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu!”

Nói xong nàng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó xoay người đi ra khỏi lương đình.

Trên bầu trời, những bông tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, Đông Lăng che ô tới đón nàng. Nàng đi đến dưới tán ô, quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt kia vẫn chậm rãi theo nàng đi ra. Bộ dạng hắn giống như một con cún nhỏ đi lạc, thập phần đáng thương.

“Tiểu thư, hắn thoạt nhìn đáng thương quá!” Đông Lăng nhỏ giọng nói.

“Nhà của chúng ta đã có một con hổ và một con Chức Mộng Thú rồi!” Hoàng Bắc Nguyệt không thể không nhắc nhở Đông Lăng.

Từ khi tiểu Xích Kim Thánh Hổ và Chức Mộng Thú tới, Đông Lăng quả thật không còn chút thời gian rảnh rỗi, nàng vừa phải chiếu cố hai tiểu gia hỏa, lại vừa phải giúp bọn chúng giải hòa khi xảy ra mâu thuẫn.

Tiểu Xích Kim Thánh Hổ trời sinh tính khí bá vương, chứng kiến “quả bóng len” yếu ớt này, hắn đặc biệt thích khi dễ nó.

Dùng lời nói của Đông Lăng là, răng của tiểu Xích Kim Thánh Hổ đang mọc dài, muốn tìm đồ vật để mài răng, Chức Mộng Thú bộ dáng khả ái vừa vặn hợp ý của nó…

Đông Lăng suy nghĩ một hồi, hai con Linh thú ở nhà đã làm cho nàng sứt đầu mẻ trán, thiếu niên này vừa nhìn đã biết tuyệt đối còn đau đầu hơn so với Linh thú.

“Là do ta quá dễ đồng tình, tiểu thư nói rất đúng, chúng ta không có năng lực giúp hắn.” Đông Lăng có chút tiếc hận nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Đông Lăng một chút, lại quay sang nhìn Mặc Liên, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, cất giọng nói: “Mặc, ngươi đến đây một mình hay vẫn còn có đồng bạn nào khác?”

Nghe được thanh âm của nàng, trên mặt Mặc Liên hiện lên một tầng ý cười nhàn nhạt: “Có đồng bạn.”

“Bọn họ sẽ đến tìm ngươi chứ?”

“Sẽ.” Mặc Liên gật đầu, hắn không biết nói dối.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ngươi chắc chắn đồng bạn sẽ đến tìm ngươi, vậy trước hết ta tìm cho ngươi một chỗ nghỉ chân, được không?”

Mặc Liên lập tức gật đầu. Hắn cho rằng mình sẽ được đi theo nàng, bởi vậy nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, gương mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười quái dị.

“Không biết cười thì đừng cười!” Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt mang theo ý cười: “Ta biết ngươi muốn cảm tạ ta, nhưng ngươi chỉ cần có ý trong lòng là được rồi!”

Nói xong, nàng xoay người mang theo Mặc Liên đi vào một khách điếm trong Lâm Hoài Thành, thuê một gian phòng hảo hạng, ứng trước nửa tháng tiền phòng, lại tiếp tục dặn dò chưởng quỹ mỗi ngày ba bữa đúng hạn đưa tới cho hắn, hơn nữa hắn có yêu cầu gì thì cứ việc làm theo.

Chưởng quỹ thấy tiền lập tức gật đầu không ngừng, vội vã dẫn bọn họ đi nhận phòng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn một chút, không gian không tệ, cũng không ủy khuất hắn: “Ngươi có hài lòng với nơi này không?”

Mặc Liên nhìn nàng hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”

“Ta về nhà.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, lại đánh mắt với Đông Lăng một cái, Đông Lăng thức thời lập tức nói: “Mặc công tử, ngươi an tâm ở lại đây đi, tiểu thư lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi.”

Nghe nói thế, Mặc Liên lại hỏi: “Lúc nào?”

“Lúc rảnh rỗi sẽ tới!” Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cầu khẩn, hy vọng lần này mình đừng chọc vào một cái phiền toái!

“Lúc rảnh rỗi là lúc nào?”

Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Mặc, ngươi phải học cách dựa vào chính mình, không ai có thể cho ngươi dựa vào cả đời đâu.”

Mặc Liên trầm mặc, xoay người bước vào phòng, giống như lòng tự ái có chút bị đả kích, hắn đi được vài bước đã quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ dựa vào người khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.