Nói xong, Mặc Liên đóng cửa phòng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Đông Lăng, Đông Lăng thấy
vậy gãi gãi đầu, nói: “Vị Mặc công tử này chắc là rất ít tiếp xúc với
người khác đây mà.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc đầu mỉm cười: “Quên đi, chúng ta đi thôi.”
Phủ Trưởng công chúa.
Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Đông Lăng cùng đi xuống địa lao “thăm hỏi”
Cầm di nương cùng Tuyết di nương. Mấy ngày qua bị Tiêu Linh chơi đùa,
Cầm di nương chỉ cần thấy có người đi vào là lập tức hoảng sợ, núp trong địa lao run lẩy bẩy.
“Quả là phong thuỷ luân chuyển, ngày xưa Cầm di nương phong quang bao nhiêu, ai biết một khi thất bại lại
rơi vào kết quả như vậy?” Đông Lăng chế nhạo hai tiếng, dìu Hoàng Bắc
Nguyệt đi vào phòng giam của Tuyết di nương trước.
Bởi vì
nàng có bố trí nguyên khí cấm chế nên Tiêu Linh không có cách nào chơi
đùa Tuyết di nương, nhưng lư hương “Hủ Huyết Đan” còn đang bốc khói kia
cũng không phải để không. Thân thể Tuyết di nương đang mềm nhũn nằm trên đống rơm, ả cố gắng ngẩng đầu nhìn người tiến vào, thất khiếu đều có
vết máu chảy xuống, cử động vô cùng khó khăn.
Hoàng Bắc
Nguyệt đứng ở ngoài phòng giam nói: “Tuyết di, ta hôm nay tới là muốn
thông báo cho ngươi một việc, Nhị tỷ sợ rằng vĩnh viễn sẽ không thể trở
lại gặp ngươi nữa rồi.”
Tuyết di nương nâng mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi…ngươi hạ độc thủ!”
“Thông minh!” Hoàng Bắc Nguyệt khen một tiếng: “Nhị tỷ nàng số mệnh
không tốt, bị mấy tên lính đánh thuê bắt, ý đồ nhục nhã nhưng không
thành, ta chỉ là thuận nước giong thuyền, đem nàng ném vào trong đại bản doanh của dong binh đoàn mà thôi.”
“Ngươi…!” Tuyết di
nương nổi điên nhào tới: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi thật là ngoan độc!”
(My: bà còn nhẫn tâm hơn gấp mấy lần =__= có tư cách để nói người khác
sao?)
“Ngoan độc, cái này mà gọi là ngoan độc sao? Tuyết
di nương ngươi không khỏi xem nhẹ ta quá đó.” Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: “Ta trước đó có rắc bột phấn Khổng Tước Thảo giống cái vào trong dong
binh đoàn, dẫn tới Linh thú bạo động, trong vòng một đêm san bằng dong
binh đoàn, Nhị tỷ giờ phút này không biết đã thành bữa ăn trong bụng
Linh thú nào nữa nha?”
“A…a…Hoàng Bắc Nguyệt! A…” Tuyết di nương tê tâm liệt phế rú lên, thân thể hư nhược bị Hủ Huyết Đan ăn mòn
lảo đảo nhào tới cửa lao, trong mắt chảy ra huyết lệ: “Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Đừng nói thành quỷ, ngươi hiện
tại là người thì ta cũng không buông tha cho ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt âm độc nhìn nàng: “Tuyết di, ngươi bây giờ chỉ còn lại Nhị ca thôi đó, nếu như ngươi nói cho ta biết ai là người sai ngươi hạ độc với mẫu thân ta, nói không chừng ta sẽ nổi lòng từ bi bỏ qua cho Nhị ca, để ngươi lưu
lại một cái huyết mạch.”
Tuyết di nương môi run rẩy: “Lỗi nhi, Lỗi nhi của ta.”
Nàng đã mất đi đứa con gái mà nàng tự hào nhất, chỉ còn lại một đứa con trai này thôi.
“Đúng vậy, Nhị ca năm nay mới có bao nhiêu tuổi nha? Ngươi nhẫn tâm để cho hắn chết thê thảm giống như Nhị tỷ sao?”
“Ta…” Ngón tay rách nát của Tuyết di nương nắm lấy song gỗ phòng giam,
lưu lại trên đó vài vệt máu. Tròng mắt đẫm máu chuyển động không ngừng,
tựa hồ đang suy tư cái gì.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, lặng lẽ lấy Chức Mộng Thú ra cầm trên tay. Tiểu Chức Mộng Thú
ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuyết di nương, nó hết sức e ngại bộ dáng khủng
bố của ả, thân thể nhỏ nhắn co rụt lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, nói: “Mau nhìn.”
Chức Mộng Thú lập tức “chi” một tiếng, cọng hành màu xanh biếc trên đầu lập tức lay động.
Năng lực của Chức Mộng Thú có thể thi triển vào một đối tượng cụ thể,
chỉ cần nó nguyện ý, nó có thể tạo ra mộng cảnh của bất kỳ kẻ nào.
Tuyết di nương ngẩn ra một chút, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Nàng chỉ là người bình thường, năng lực của Chức Mộng Thú đương nhiên sẽ phát huy
hiệu quả nhanh hơn.