Tiêu Viễn Trình cũng vội vàng lên tiếng, thanh minh tối hôm qua Tiêu Trọng Kỳ luôn có mặt ở nhà và không hề đi ra ngoài, tuyệt đối không có khả năng tới phủ An Quốc công trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh gì cả.
Lời này bị An Quốc công chỉ trích là đang bao che hòng thoát tội, khiến cho người có tính tình nóng này như Tiêu Viễn Trình nổi giận, hai người tranh cãi ngay giữa lúc lâm triều, thậm chí còn muốn ra tay đánh nhau.
Hoàng thượng tối hôm qua đã nghe nói, An Quốc công dẫn người bao vây phủ trưởng công chúa, hai bên suýt thì vung cả đao thương, đã cực kỳ tức giận, giờ lại nhìn thấy hai người này ngang nhiên ầm ĩ ngay giữa triều, càng thêm giận dữ, liền hạ lệnh đem An Quốc công cùng Tiêu Viễn Trình ném ra khỏi cung.
Chuyện này truyền khắp Lâm Hoài thành, còn trở thành trò cười nơi tửu lâu.
Có điều quan hệ của phủ An Quốc công với Tiêu gia, xem như đã hoàn toàn đoạn tuyệt.
Hôn sự của Tiết Triệt cùng Tiêu Vận, tất nhiên cũng không bàn tới nữa.
Linh Ương Học Viện
Xe ngựa của phủ Trưởng công chúa dừng lại ở cửa học viện, lập tức đưa tới hàng trăm ánh mắt nhìn chằm chằm.
Mấy người Tiêu Vận với Tiêu Nhu xuống xe đầu tiên, sau đó Hoàng Bắc Nguyệt mới xuống từ một cái xe ngựa khác, những người xung quanh cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng.
Ngày hôm qua Hoàng Bắc Nguyệt giết chết Tiết Mộng trên lôi đài, tất cả mọi người đều nghĩ nàng ít nhất phải trốn ở nhà mấy tháng mới dám xuất hiện, thật không ngờ, ngay hôm sau nàng đã coi như không có việc gì vẫn đền học viên!
Nàng không sợ gặp phải Tiết Triệt sao?
Mặc dù Quốc Tử Giám và Đông viện vẫn cách nhau một khoảng, nhưng nếu như Tiết Triệt muốn tìm nàng báo thù, thật sự quá là dễ dàng!
Nghe đồn Bắc Nguyệt quận chúa mềm yếu nhát gan, là một thứ phế vật, sao giờ bọn họ nhìn thấy, lại là một cô gái không sợ kẻ mạnh hơn, dũng cảm dám làm dám chịu đây?
Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt mặc một bộ y phục trắng có thêu hoa đào rất chỉnh tề, thanh nhã nhưng không mất đi phần cao quý, sắc màu trong sáng thuần khiết càng làm tôn lên khuôn mặt tinh xảo không chút son phần của nàng, thanh tú tuyệt trần.
Khuôn mặt nàng lạnh lùng thản nhiên, không biểu lộ ra một tia cảm xúc, đôi mắt đen nhánh cũng lãnh đạm không một gợn sóng, tản ra hơi thở thần bí ưu nhã, khiến cho không ít công tử quý tộc tâm tình xao động.
Tiêu Vận hôm nay cũng mặc một bộ váy áo rất diễm lệ, sắc hồng tươi đẹp, là do người may quần áo tốt nhất của thành Lâm Hoài chế tác.
Nhan sắc tươi đẹp như vậy tôn thêm hai gò má như cánh hoa đào tươi đẹp, vài phần thiếu nữ phong tình quyến rũ đúng là khiến người khác khuynh đảo.
Cho dù hôn sự cùng phủ An Quốc công không thành, nàng cũng muốn mặc trang phục đẹp đẽ xuất hiện, một tên Tiết Triệt nàng còn chưa để vào mắt!
Nhưng khi vừa xuống xe ngựa lại phát hiện đại đa số ánh mắt đều dừng trên người Hoàng Bắc Nguyệt, có tán thưởng, giật mình, còn có ái mộ!
Phát hiện này làm cho Tiêu Vận bị đả kích không nhỏ, quần áo của Hoàng Bắc Nguyệt đều đã lỗi thời, trên mặt cũng không có tô son điểm phấn không giống như nàng trang phục xinh đẹp quyến rũ, những người đó hai tròng mắt đều mù sao!?
“Nhị tỷ tỷ, ngươi có phát hiện hay không, tam muội muội giống như trở nên khác trước?” Tiêu Trọng Lỗi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, suy nghĩ hướng Tiêu Vận nói.
“Hừ! Khác nhau chỗ nào?” Tiêu Vận không hài lòng hỏi.
Tiêu Trọng Lỗi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đi ở phía trước, thiếu nữ tuổi xấp xỉ với mình, trước kia chưa từng nhìn kĩ muội muội chỉ nhỏ hơn mình có vài ngày tuổi này, cũng không phát hiện khí chất của nàng còn cao quý ưu nhã như vậy.
Giống như trời sinh quý tộc, mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế khó tả.
Khuôn mặt không chút phấn son, cũng tinh sảo xinh đẹp như vậy, đẹp mắt . . . khiến cho hắn có chút thất thần .
“Ách. . . Giống như. . .” Ánh mắt Tiêu Trọng Lỗi thất thần đuổi theo nàng.