Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 133: Chương 133: Minh Tranh Ám Đấu (7)




“Ách… Giống như…” Tiêu Trọng Lỗi dõi ánh mắt đuổi theo nàng, chính mình cũng không nói lên được, gần đây hắn mới phát hiện, Hoàng Bắc Nguyệt lại có sức hấp dẫn như vậy.

Tiêu Vận quay đầu nhìn thấy thân đệ đệ của mình không có tiền đồ như vậy, không khỏi giận dữ, tát hắn một cái.

“Hỗn tiểu tử! Ngươi có tiền đồ hay không? Ngươivà nàng là huynh muội cùng cha khác mẹ!”

Tiêu Vận thanh âm vô cùng lớn, Hoàng Bắc Nguyệt đang đi ở phía trước cũng không khỏi quay đầu lại liếc bọn họ một cái.

Sắc mặt Tiêu Trọng Lỗi lập tức đỏ lên, giải thích nói: “Nhị tỷ tỷ, ngươi đừng nói lung tung! Ta đâu có làm gì?”

Sau khi nói xong, chột dạ không dám ngẩng đầu, Tiêu Vận nhìn hắn, trong lòng lộ ra xem thường, trong lòng càng thêm tức giận !

Chương trình học hôm nay trong Quốc Tử Giám là văn sử, nhàm chán cực kỳ, tuy nhiên vừa lúc Anh Dạ công chúa cũng chọn chương trình học này cho nên sau khi Hoàng Bắc Nguyệt đi vào học đường ngồi xuống, Anh Dạ công chúa cũng đi vào.

Biết Hoàng Bắc Nguyệt cũng chọn chương trình học văn sử từ sớm, Anh Dạ công chúa liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, cười đi tới, ngồi ở vị trí bên cạnh nàng.

“Tối hôm qua nghe nói phủ trưởng công chúa đã xảy ra chuyện, phụ hoàng lo lắng một đêm, may là hoàng huynh phái hắc sắc kỵ binh đến, Bắc Nguyệt, ngươi không sao chứ?”

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vừa động, ngẩng đầu nói: “Tối hôm qua, hắc sắc kỵ binh đúng là do thái tử phái đến?”

“Đúng vậy, việc phủ An Quốc công bị mất trộm, hoàng huynh biết được tin tức trước, biết An Quốc công chắc chắn sẽ đến phủ trưởng công chúa gây sự, sợ bọn họ kinh động đến linh vị của hoàng cô nên lập tức phái hắc sắc kỵ binh đến xem.”

“May mà thái tử điện hạ nghĩ chu đáo.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nhìn không ra thái tử Chiến Dã lãnh khốc kia tâm tư lại tinh tế như vậy, giống như từng giây từng phút đều được hắn quan tâm.

Công chúa Anh Dạ cười cười, đột nhiên nhíu mày lại nói: “Lại nói tiếp, do Tiêu Trọng Kỳ kia, chính mình gây rắc rối lại còn lưu chứng cớ, đúng là ngu như heo!”

Lời nói của công chúa Anh Dạ có chút huyền cơ, ý của nàng là, nếu như Tiêu Trọng Kỳ không lưu lại chứng cớ hại phủ trưởng công chúa, như vậy trấn phủ chi bảo của phủ An Quốc công bị trộm, nàng sẽ cực kỳ vui mừng?

Tuy nhiên trong lòng công chúa Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt là một hài tử đơn thuần tốt đẹp, cho nên lời nói không biết xấu hổ như vậy sẽ không nói rõ.

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt càng cảm giác được tính cách vị công chúa này hợp khẩu vị của mình, âm thầm cười nói: “Đại ca ca đúng là lỗ mãng, ngày hôm qua Cầm di nương hy vọng ta hướng Hoàng thượng cầu tình, nhưng loại sự tình này, nếu như hắn không đem bảo khí trả lại, cầu tình thì có ích lợi gì?”

“Cầu tình?” Công chúa Anh Dạ hừ lạnh một tiếng, “Bắc Nguyệt, chuyện này ngươi không được quân tâm, nếu không sẽ đắc tội An Quốc công, lão mập kia là một tiểu nhân, đắc tội hắn, thủ đoạn của hắn phi thường âm hiểm!”

“Ta cũng không có đáp ứng, việc của Tiết Mộng, còn chưa biết làm thế nào xong việc đây.”

“Việc của Tiết Mộng ngươi cứ yên tâm đi, Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Tị Thủy Châu bị trộm, An Quốc công sẽ không rảnh bận tâm tới việc Tiết Mộng đâu!” Công chúa Anh Dạ không khỏi cười lạnh.

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, nhìn vẻ mặt công chúa Anh Dạ, biết nàng từ nhỏ sinh trưởng ở hoàng thất, đã thấy nhiều đấu đá tranh giành, kỳ thật trong lòng nàng so với ai đều hiểu được huyết thống thân tình trong Hoàng gia và đại gia tộc mỏng manh như thế nào.

“Lạc Lạc thiếu gia, đây là giờ học văn sử, ngài có thể đến nghe một chút!”

“Hừ, tại sao không cho ta đi Đông viện? Ta cũng thể trở thành thiên tài võ đạo!” Thanh âm thiếu niên bất mãn vang lên đến.

“Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia tuyệt đối là thiên tài, sang năm kiểm tra, ngài nhất định có thể đi vào Đông viện !” Thanh âm hạ nhân lấy lòng vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.