Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 282: Chương 282: Nhất gia chi chủ (14)




Tiêu Viễn Trình cũng biết tính toán lợi hại trong chuyện này, hắn đắn đo suy nghĩ, hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt không còn là người như trước kia nữa, nếu chỉ là một phế vật như lúc trước, hắn có thể bắt giam nàng vào Lưu Vân các, làm cho nàng vĩnh viễn cũng đừng hòng nghĩ đến việc muốn thoát ra ngoài!

Nhưng hôm nay ở Linh Ương Học Viện, chính mắt hắn nhìn thấy nàng đối phó với Lâm Uyển Nghi cùng Lâm Tử Thành, hơn nữa mới vừa rồi ở nhà còn giết một gia đinh để lập uy, còn có Tiêu Khải Nguyên cũng phải đích thân đến đây, hiện tại còn có ai dám động đến nha đầu này?

Nha đầu này hiện tại ngay cả hắn cũng đắc tội không nổi, nếu hơi chút không làm đúng ý nàng ta, để nàng ta thật sự đi mời người của Đình Úy Tự đến, chuyện lớn như vậy khẳng định sẽ kinh động đến Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn vẫn còn hoài nghi Tiêu Viễn Trình khắt khe với Hoàng Bắc Nguyệt, bắt được một nhược điểm lớn như vậy, đối với Tiêu Viễn Trình mà nói thì đời này con đường làm quan của hắn cũng tan tành theo mây khói!

Suy nghĩ thật kỹ lưỡng, Tiêu Viễn Trình dứt khoát khí xa bảo suất (hi sinh cái nhỏ để lấy cái lớn), dù sao thì đối với hắn, con đường làm quan mới là trọng yếu, mấy thứ tiền tài này, nhiều năm như vậy hắn tàng trữ cũng không ít, để cho hắn đi quan hệ một chút cũng không thành vấn đề!

Thành thật mà nói, cho đến ngày hôm nay, phủ khố của phủ Trưởng công chúa chẳng khác gì một cái xác mà thôi, phần lớn những trân bảo bên trong đều là đồ giả, chẳng đáng bao nhiêu tiền, trông coi cái phủ khố này còn làm được cái gì nữa đâu?

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Viễn Trình thở dài một hơi, từ từ đem chiếc chìa khóa lâu nay vẫn giấu trong người lấy ra đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận, nắm trong tay, chậm rãi nói: “Đông Lăng, thẩm vấn Chu quản gia thật cẩn thận, trước đây hắn đã lấy trộm đem ra ngoài bao nhiêu trân bảo và tài vụ, còn có nhiều năm qua các khoản tiền thuế thu nhập của phủ Trưởng công chúa, cũng đều phải báo cáo thật chi tiết.”

Tiêu Viễn Trình bất mãn nói: “Bắc Nguyệt, ngươi thật sự không tin phụ thân sao?”

“Phụ thân, nếu người làm việc hợp tình hợp lý một chút, làm sao ta lại có thể không tin phụ thân, như thế việc gì ta phải nháo đến nước này?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiêu Viễn Trình sắc mặt không vui, nha đầu này thật là hỗn xược, ngay cả lão tử đây cũng dám giáo huấn sao! (đến cha lão còn giám giáo huấn chứ nói gì đến lão \(“▔□▔)/)

Nhưng những chuyện này xem ra cũng sẽ bị phơi bày, một khi bị thẩm tra, Chu quản gia khẳng định sẽ đem việc hắn tư tàng của cải trong nhiều năm qua mà nói ra, thật là giấy không thể gói được lửa, như thế nào cũng không thể che giấu được!

“Hừ! Ta sử dụng những tài vật trong phủ, còn không phải là vì cái nhà này sao? Ngươi nghĩ rằng thời gian qua phụ thân ngươi sống rất dễ dàng sao? Mẫu thân ngươi qua đời đã nhiều năm, địa vị của ta ở trong triều lại không cao, nếu không dựa vào số tiền này, ngươi nghĩ thử xem phủ Trưởng công chúa có thể bình an ở đây như thế này được hay không?”

“Phụ thân hồ đồ!” Hoàng Bắc Nguyệt tận lực đè nặng thanh âm, cố gắng không để cho tức giận hoàn toàn bộc phát, “Nếu như muốn củng cố địa vị, có thể quang minh chính đại mà xuất ra, dùng danh nghĩa của phủ Trưởng công chúa, ta sẽ nói một chữ ‘không’ sao? Thế nhưng sự việc ngày hôm nay ngươi giống như một kẻ trộm bị bắt quả tang, việc này mà truyền ra ra ngoài sẽ làm cho biết bao nhiêu người chê cười?”

Tiêu Viễn Trình đỏ mặt tía tai, nói: “Sự việc ngày hôm nay đã qua rồi, không cho phép bất kỳ ai được nhắc lại, cấm tuyệt đối việc truyền ra bên ngoài!”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hừ, phân phó Đông Lăng: “Mang Chu quản gia đến Lưu Vân các, cẩn thận thẩm vấn!”

Sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tuyết di nương: “Ta nhớ rõ, qua nhiều năm như vậy, sổ sách Mật Dương – đất phong của Trưởng công chúa, vẫn là do Tuyết di nương quản lý phải không?”

Tuyết di nương sắc mặc mặc cứng đờ, như thế nào mà nhanh như vậy đã hỏi đến khoản đất phong? Thật sự là giải quyết nhanh chóng, không để cho người khác có một con đường để sống, thật độc ác!

Nha đầu này có một tính cách quả quyết sắc bén, như thế nào mà một chút cũng không giống với tính tình ôn nhu thiện lương của Trưởng công chúa Huệ Văn?

“Đúng vậy, là do ta quản!” Tuyết di nương rít qua kẽ răng nói, sổ sách thành Mật Dương do nàng quản, còn sổ sách Thanh Hà quận do Cầm di nương quản, chuyện này trong phủ ai ai cũng biết, nàng nghĩ muốn che giấu cũng không được!”

“Nói vậy thì di nương quản lý sổ sách thành Mật Dương rất tốt, để cho Hạ Xuân đem hết sổ sách ra đây cho ta xem đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.