Tuyết di nương không
hoảng loạn, phân phó Hạ Xuân đi lấy sổ sách, bà luôn luôn là một người
tinh tế, làm việc cũng phải lưu cho mình một đường lui, không giống loại người ngu ngốc như Cầm di nương.
Chuyện sổ sách bà chưa bao
giờ cần đến tay người khác, đều là tự thân xử lý, bởi vậy cũng không e
ngại việc Chu quản gia bị thẩm vấn sẽ liên lụy đến mình.
Hạ Xuân
lấy sổ sách đưa tới cho Hoàng Bắc Nguyệt, nàng mở ra liếc mắt một cái
rồi không nhìn thêm nữa, nàng biết Tuyết di nương là người như thế nào,
sẽ không khinh địch để cho nàng dễ lợi dụng như thế, bởi vậy không cần
tốn nhiều lời ở chỗ này, cầm sổ sách rồi để cho Đông Lăng đưa Chu quản
gia cùng Bội Ngọc đến Lưu Vân các.
Chu quản gia bị gia đinh nâng
vào Lưu Vân các, Hoàng Bắc Nguyệt phân phó nàng thẩm vấn cho thật tốt,
nếu là còn biết điều thì có thể tha cho hắn một mạng, để cho hắn đưa nữ
nhi Ngọc Bội về dưỡng lão.
Lúc này Chu quản gia đối với Tiên Viễn Trình đã hoàn toàn thất vọng, bởi vậy đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra,
như thế nào giúp Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương làm giả sổ sách nhiều năm như vậy, thế nào đem trân bảo cùng đồ cổ trong phủ khố (kho đựng đồ quý trong phủ) len lén đưa ra ngoài, rồi cả chuyện cùng Cầm di nương
tham ô thuế của quận Thanh Hà dùng cho việc gì.
Đông Lăng thẩm vấn xong, đưa Chu quản gia cùng Bội Ngọc nhốt trong gian nhà kế bên, sau đó đi bẩm báo lại với Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, lạnh nhạt cười nhạt nói: “Chu quản gia này là một người thức thời lại rất thông minh , Cầm di nương tìm hắn thật ra là
tìm đúng người, nhưng vì chính Chu quản gia quá thông minh, cho nên Cầm
di nương lúc này chỉ sợ là không ngủ được .”
“Bà ta sao có thể
ngủ được? Nhìn bộ dáng hôm nay của bà ta một cái là biết, Chu quản gia
lại bị bắt, sợ rằng bà ta đến nhắm mắt cũng không dám!” Đông Lăng cũng
cười nói.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Không phải
Tiêu Viễn Trình sợ tiếng xấu của hắn bị truyền ra sao? Ngươi đi tìm một
tên gia đinh, để hắn đem chuyện này truyền ra ngoài, tốt nhất huyên náo
cho cả thành đều biết.”
“Dạ, tiểu thư!” Đông Lăng vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt liền cầm lấy Bách Luyện Kinh lật
xem, đến khi trời tối thì ra ngoài một chuyến, đi tìm Lạc Lạc của gia
tộc Bố Cát Nhĩ.
Thu Vinh viện – Cầm di nương
Lúc này trong phòng chính truyền đến thanh âm đập vỡ đồ đạc, cũng tiếng mắng của Cầm di nương.
“Tiện nha đầu kia! Nàng dựa vào cái gì mà diễu võ dương oai như thế? !”
“Nương, người bình tĩnh một chút đi, nếu để người khác nghe được mà truyền vào
lỗ tai nàng ta sẽ trở thành một nhược điểm!” Tiêu Nhu và Tiêu Trọng Kỳ
ngồi ở một bên, nhìn mẫu thân của mình tức giận đập vỡ đồ vật.
“Người nào, ai dám mật báo cho nàng?” Cầm di nương vừa nói, chợt nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Bội Hương đâu?”
Mấy nha hoàn trong phòng bị dọa đến nơm nớp lo sợ đều lắc đầu nói không biết.
Cầm di nương trừng mắt, quát: “Đem tiểu tiện nhân Bội Hương bắt lại đây!”
Mấy nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc ra cửa nhìn thấy Bội Hương, vội vàng nói: “Bội Hương tỷ tỷ, phu nhân tìm ngươi kìa!”
“A? Phu nhân tìm ta có chuyện gì?” Bội Hương không sợ hãi, thản nhiên cười
đi tới, “Sao mà phu nhân lại giận dữ như vậy? Ảnh hưởng đến thân thể
thật không tốt.”
Cầm di nương giận dữ nói: “Tiểu tiện nhân ngươi từ khi nào cấu kết với tiện nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia?”
Hôm nay ở bên ao hoa sen, thái độ Bội Hương đối với Hoàng Bắc Nguyệt đã
khiến bà hoài nghi, chỉ là sau lại phát sinh nhiều chuyện nên bà chưa
kịp truy cứu.
Hiện tại rốt cuộc hiểu được, thì ra không biết từ khi nào mà bên người đã bị bố trí cơ sở ngầm!
“Ta khuyên lời trong miệng di nương nói ra sạch sẽ một chút, Tam cô nương
không còn là Tam cô nương như trước đây, lời này nếu như bị nàng nghe
thấy thì di nương sao được dễ chịu đây!”