Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 271: Chương 271: Nhất gia chi chủ (3)




Vốn chỉ là bị lạnh một chút, trở về ngủ một giấc, uống một chút canh gừng là tốt rồi, nhưng mà khi ngủ lại chợt nhớ tới đủ loại chuyện làm với Hoàng Bắc Nguyệt từ trước tới giờ, mơ thấy nàng trở về báo thù, cũng giết bà rồi để xác trên núi giả. Sau khi tỉnh dậy, cả người sợ hãi vô cùng. Bây giờ chỉ cần là một tiếng động nhẹ cũng khiến bà sợ hãi thất kinh. Từ trước đến giờ bà cũng không phải là người nhát gan nhưng mà lúc này bà thực sự là rất sợ.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng thất kinh của bà, thản nhiên cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là từ trước thân thể ta không khỏe, tuổi tác lại nhỏ nên mọi chuyện trong phủ phải làm phiền Cầm di nương và Tuyết di nương quản lý ta cảm thấy rất ngại. Hôm nay ta có ý tìm Cầm di và Tuyết di để cảm tạ hai người vất vả”

Cầm di nương sắc mặt vốn đã trắng bệch, nghe xong lời này mặt càng lại không còn chút máu, cố gắng cười nói: “Tam cô nương nói quá lời, những việc này là do lão gia dặn dò, ta cũng chỉ là làm hết sức… .”

Trong tay áo hai tay đã nắm chặt lại, trong lòng cơn tức đã lên tới cỗ họng nhưng lại không thể phát tiết được. Ngày này tới cũng thật sớm! Từ lâu bà đã biết Hoàng Bắc Nguyệt sau khi trưởng thành sẽ muốn quản việc nhà, chỉ là không nghĩ tới nàng vẫn còn là một đứa nít ranh mà đã muốn nhúng tay vào rồi!

Nhiều năm bà vất vả tính toán như vậy, chẳng lẽ phải để cho người khác hưởng sao?

“Lão gia dặn dò , phụ thân thật sự là quan tâm .” Hoàng Bắc Nguyệt uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Viễn Trình và Tuyết di nương cùng nhau vào. Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Lỗi cũng theo ở phía sau. Còn có mấy vị di nương trẻ tuổi dẫn theo con của mình, cũng có người không có con.

Vào cuối cùng là mẫu thân của Tiêu Linh, Phương di nương. Phương di nương này mặc môt bộ đồ trắng thuần khiết, hằng năm ăn chay lễ Phật không tranh với đời. Bình thường bà cũng không hay ra khỏi cửa, chỉ trong mấy ngày lễ tết mới ngẫu nhiên gặp được. Nghe nói bà thân thể không khỏe, tính cách ôn hòa không màng danh lợi, thật không biết làm sao lại sinh ra nữ nhi giống như Tiêu Linh. Có lần Hoàng Bắc Nguyệt bị ức hiếp, trốn vào trong viện của Phương di nương, Phương di nương cho nàng ăn còn che chở cho nàng. Nhớ đến phần nhân tình này nên lúc nàng đối phó với Tiêu Linh cũng còn lưu tình đôi chút.

Tiêu Viễn Trình vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở trên ghế chủ vị, sắc mặt có chút không vui, Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng trước: “Phụ thân đã tới, mau mời ngồi, các vị di nương cũng mời ngồi đi, ca ca các tỷ tỷ cũng ngồi đi.”

Tuyết di nương nhìn thoáng qua Cầm di Nương, nhìn thấy thần sắc của bà trong lòng thầm suy đoán. Không mấy khó khăn cũng đã đoán được lần này Hoàng Bắc Nguyệt chẳng lẽ muốn nhúng tay vào việc nhà.

Tất cả mọi người ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi nói: “Mới vừa cũng đã nói với Cầm di nương rồi, phụ thân cùng với các di nương mấy năm nay quản lý việc nhà đều đã mệt mỏi, bây giờ tuổi tác đã cao, con cháu đầy đàn cũng là lúc phụ thân cùng các di nương nên an hưởng tuổi già…” Lời còn chưa nói hết, Tiêu Viễn Trình liền thiếu kiên nhẫn, nói: “Bắc Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ, đã nghĩ đến việc độc tài rồi sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt đặt ly trà xuống, chớp mắt một cái nhìn như một thiếu nữ thiên chân vô tà thanh khiết, không hề có chút tức giận nào cả cười hỏi: “Phụ thân nói vậy là có ý gì?”

Tiêu Viễn Trình nói : “Trong nhà sự vụ lớn nhỏ nhiều năm như vậy đều là các di nương quản lý cho ngươi, cho dù muốn uỷ quyền, cũng nên tuần hoàn từ lớn đến nhỏ để cho ca ca cùng các tỷ tỷ ngươi tới quản.”

“Từ lớn đến nhỏ?” Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt đảo qua các thiếu gia tiểu thư lớn nhỏ ở trong phòng một vòng, cười nói: “Xin hỏi phụ thân, những ca ca tỷ tỷ này ai do mẫu thân ta sinh ra, ai là nữ nhi dòng chính thất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.