Đám người Tiêu Trọng
Kỳ, Tiêu Vận trên mặt ai cũng lộ vẻ tức. Tiêu Viễn Trình sắc mặt khó
coi, cả giận nói: “Trong phủ chúng ta chỉ có thứ tự lớn nhỏ, nào có phân biệt cái gì mà thứ nữ với đích nữ?”
Hàn quang trong mắt
Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, ngồi yên không nhúc nhích . Ngón tay thản
nhiên đặt ở miệng ly trà trong phút chốc bỗng trầm mặc không nói. Tiêu
Viễn trình trong lòng tràn ngập tức giận, vốn đang chờ Hoàng Bắc Nguyệt
phản bác lại, trong lòng không khỏi cảm thấy không yên. Ngàng rốt cuộc
là có ý gì? Là đồng ý với những gì hắn nói sao? Nha đấu này càng lúc
càng không có lễ phép!
Muốn dùng chiến thuật tâm lý Hoàng Bắc
Nguyệt chính là cao thủ. Lúc này nàng yên lặng không nói, đừng nói là
Tiêu Viễn Trình, tất cả mọi người đều trong lòng bất an chờ đợi nàng lên tiếng. Nhưng mà càng chờ càng thấy vẻ mặt lạnh nhạt thong dong của
nàng, đôi môi hồng hơi mím lại, trông có vẻ lười biếng, cũng không biết
là nàng đang tức giận hay đang tính toán chuyện xấu gì nữa.
Vào
lúc mọi người đều yên lặng, Tuyết di nương đột nhiên lên tiếng: “Tam cô
nương có ý gì vẫn là nên nói một lời đi!”. Thanh âm bà không lớn, lời
vừa nói ra tức thời ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt khẽ động, ly trà từ trên
bàn rơi xuống vỡ tan tành! Hành động này của nàng làm mọi người giật nảy mình.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trong nháy mắt vẻ mặt hờ hững
lạnh nhạt biến mất, vẻ mặt trở nên hơi ác liệt, ngón tay mảnh mai vương
lên hướng về phía Tuyết di nương, nói: “Đông Lăng, vả miệng!”
“Vâng!” Đông Lăng lên tiếng, bước đến. Tiêu Vận đứng ở bên cạnh Tuyết di nương
còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát hung hăng giáng lên mặt Tuyết di
nương! So với lần trước Tuyết di nương đánh nàng càng tàn nhẫn hơn. Một cái tát làm cho khóe miệng Tuyết di nương chảy máu.
“Xú nha đầu! Ngươi chán sống!” Tiêu Vận lập tức phản ứng kịp, đột nhiên vung tay
lên, trong tay đã ngưng tụ nguyên khí, một chưởng này đánh vào Đông Lăng nhất định là sẽ mất mạng!
“Phản rồi sao!” Hoàng Bắc Nguyệt quét
tay làm ấm trà cùng bồn hoa đều rơi xuống đất vỡ tan tành, ánh mắt lạnh
lùng quét qua. Tiêu Vận đang hung hăng như vậy bỗng giật mình rụt tay
về, sau đó mới chợt nghĩ lại tại sao mình lại hèn nhát như vậy nên mở
miệng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi làm vậy là có ý gì? Nương ta phạm
lỗi gì mà ngươi sai nha hoàn đánh bà?”
Hoàng Bắc Nguyệt không
giận ngược lại cười: “Tốt, ta xem trong phủ này thật là không có phân
tôn ti! Phụ thân dung túng thật là tốt! Trong đế đô này xem có di nương
nhà ai dám đối với đích nữ hô to gọi nhỏ? Đừng nói là Tuyết di nương vẫn là di nương cho dù có là chính thất phu nhân đi nữa thì phủ trưởng công chúa cũng không có biến thành Tiêu phủ, Hoàng Bắc Nguyệt ta vẫn còn
sống, các ngươi lại dám làm càn?”
Tiêu Vận trợn mắt: “Ngươi,
ngươi cho dù là quận chúa tôn quý đi nữa nhưng phụ thân còn ở nơi này,
nếu là ngươi còn hiểu một chút hiếu đạo sao lại dám vô lễ với phụ thân
như thế?”
Tốt, dám lấy tình cha con ra đè nàng! Hiếu đạo là vật gì? Đừng chọc cười nàng chứ! Tiêu Viễn Trình mà cũng xứng sao?
“Nhị tỷ tỷ còn nhớ rõ ta là quận chúa, vậy có nhớ hay không ta họ gì? Từ xưa đến nay quân thần sau phụ tử, tam cương ngũ thường tỷ không biết sao?”
Tiêu Vận sửng sốt vô cùng, kiên trì nói: “Đây là ở nhà, không thể xem như ở trong triều!”
“Nhị tỷ tỷ ý muốn nói là ở nhà nên không có Hoàng Thượng, không cần tuân
theo đạo quân thần? Tỷ có biết nếu điều này truyền ra là tội trạng lớn
cỡ nào không? Nhị tỷ tỷ, người không biết hiếu đạo là tỷ mới phải, tỷ
muốn hại chết phụ thân sao?”