Nhìn thấy hắn muốn cởi đồ thật, Hoàng
Bắc Nguyệt lập tức tránh mặt đi, cũng không bảo trì được sự bình tĩnh
mọi khi, hai bên má trắng nõn hơi ửng đỏ, “Ngươi đừng có giở trò lưu
manh! Bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Phong Liên Dực mỉm cười nhìn nàng,
trong con ngươi màu tím là sự chiều chuộng và vui vẻ, rất hiếm khi nhìn
thấy được dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều này của nàng, mặc dù ăn nói dữ dằn,
mang theo sát khí, nhưng so với vẻ lãnh đạm lúc mới ly biệt khi ấy của
nàng, đây đã là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nhận được rồi.
“Không giở trò lưu manh cũng được, nhưng ít nhất nàng cũng phải đi xuống uống ly rượu với ta chứ.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, thân hình vừa chuyển động liền phiêu xuống giống như mây trôi, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn thấy động tác này của nàng, Phong Liên Dực liền
biết nàng nhiều năm qua thực lực nhất định đã tăng trưởng rất nhiều.
Việc này lại khiến hắn rất đau đầu, nếu như nàng trở nên quá mạnh, sau này làm sao mà áp chế được nàng? Đột
nhiên cảm thấy con đường đi đến gần nàng thật là quanh co gập nghềnh làm sao.
Hoàng Bắc Nguyệt vòng qua hắn, đi vào
trong đình ngồi xuống, tự rót một ly rượu, sau khi uống nửa ly, mới
ngẩng đầu nhìn thấy cái đàn cổ kia, dây đàn phía trên đã đứt mấy sợi,
vài giọt máu rơi ở trên thân đàn.
Động tác uống rượu ngừng lại, ánh mắt
thoáng lướt đến ngón tay của Phong Liên Dực, đầu ngón tay thon dài quả
nhiên vẫn còn vương vết máu.
“Chảy máu rồi.” Nàng từ trong nạp giới
lấy ra một bình dược nhỏ, tốt bụng nói: “Nể tình ngươi mời ta uống rượu, cho ngươi bình dược này.”
Nàng ném bình dược cho hắn, sau đó liền thong dong nhàn nhã dựa vào đệm uống rượu, ừm, rượu của Tu La thành
thật không tệ, đậm đà tinh khiết, dư vị rất mạnh, là loại mà nàng thích.
Phong Liên Dực cầm bình dược đi tới,
rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh nàng, ném bình dược lại cho nàng,
vươn cái tay chảy máu đến trước mặt nàng một cách rất đại gia.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra một chút, ngay sau đó khóe miệng thấp thoáng để lộ tiếu ý đầy thích thú, nhướn mày,
cầm lấy bình dược, rót ra chất lỏng màu lục đặc sánh, rồi nhẹ nhàng lau
lên vết thương của hắn.
Dược đó rất lạnh, lạnh thấu xương cốt,
đi kèm cái lạnh là những cơn đau, Phong Liên Dực nhíu mày nhìn nàng, xem ra lại trúng chiêu của nàng rồi, nàng thoạt nhìn không giống người tốt
bụng cho hắn dược, đã vậy còn giúp hắn bôi dược như vậy.
“Còn đau không?” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu cười chế nhạo.
“Rất đau.” Phong Liên Dực thành thật
nói, đau đớn này cứ xâm nhập từng chút một, về sau thì càng đau, nhưng
khi cơn đau đi qua, thì trở nên ấm áp, giống như vết thương đã dần dần
khép miệng.
“Nếu đau vậy thì thêm một chút nhé.” Hoàng Bắc Nguyệt cầm bình dược lại xấn tới.
Phong Liên Dực vươn tay, đột nhiên túm
lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng vào lòng bàn tay mình, nắm rất
chặt, thấp giọng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, ta rất đau, nàng biết không?”
Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra một chút,
mặc cho hắn nắm tay của mình, cười nói: “Có cái gì mà phải đau? Đời
người ngắn ngủi, chỉ như thế mà thôi, vui vẻ là được.”
“Nàng là đồ nha đầu vô tâm!” Phong Liên Dực cắn răng nói, có lúc, hắn hận không thể bóp chết nàng cho rồi! Nàng làm sao có thể … vô tình như vậy đây?
“Ngươi mới là đồ vô tâm!” Hoàng Bắc
Nguyệt phủi tay hắn ra, ánh mắt quét một vòng xung quanh, “Ta nghe nói,
Tu La thành là nơi đoạn tình tuyệt ái, nhưng nhìn thấy Tề vương ta lại
không hiểu, quả thật là đoạn tình tuyệt ái sao?”
Nụ cười ôn nhã trên mặt Phong Liên Dực
chậm rãi biến mất, có chút sầu muộn nói: “Nàng tin trên thế giới này có
người có thể đoạn tình tuyệt ái được sao?”
“Nhưng phàm là người đều có thất tình lục dục, làm sao có thể đoạn tình tuyệt ái?”