Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, cho nên mới
đầu khi nghe nói Tu La thành là nơi đoạn tình tuyệt ái, bản thân nàng
căn bản không tin, mà hiện tại nàng cũng không tin như vậy.
Người chết cũng còn có cảm tình, một người sống sờ sờ, làm sao có thể đoạn tình tuyệt ái, trừ phi đó chỉ là một cỗ máy mà thôi.
“Tu La thành có thể.” Phong Liên Dực
rất bất đắc dĩ nói: “Người của Tu La thành, không được có cảm tình, một
khi có cảm tình, sẽ bị một loại ma thú tên là “Minh” cắn nuốt, biến
thành quái vật nửa người nửa thú.”
“Minh?” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, nàng chưa từng nghe nói đến thứ này, trở về nhất định phải tìm Yểm nghiên
cứu một phen, “Nói như thế, tin đồn bên ngoài nói người của Tu La thành
đều là quái vật, đó là thật?”
Phong Liên Dực gật đầu, Hoàng Bắc
Nguyệt trầm mặc, nghĩ đến thiếu nữ đuôi cáo vừa mới nhìn thấy, A Ly, cái đuôi đó chắc không phải giả rồi.
Quái vật nửa người nửa thú, nghĩ đến thứ này thôi đã khiến người cảm thấy lông tóc dựng thẳng.
“Nếu như ngươi ở lại Tu La thành, có
phải cuối cùng cũng sẽ…” Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt chuyển sang hắn, nhìn
con ngươi màu tím óng ánh kia, đôi mắt có màu sắc đặc biệt này, không
giống với bất cứ ai, thử tưởng tượng nếu như hắn biến thành quái vật nửa người nửa thú, vậy thì…
“Liệu nàng có sợ không?” Phong Liên Dực trái lại vô cùng trấn định, khóe miệng hơi nhiễm lên tiếu ý.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy nói: “Ta mang ngươi rời khỏi đây! Làm quái vật có gì tốt?”
“Rời khỏi?” Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc gật đầu,
trong Tu La thành không có người nào, lấy thân thủ của hai người bọn họ, cộng thêm trợ giúp của Chi Chi, muốn chạy ra ngoài chắc cũng không khó
đi?
Một hơi uống cạn ly rượu, đập mạnh ly
rượu xuống bàn, Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay ra với hắn, nhếch môi cười
nói: “Đi thôi, ngươi có tin ta không?”
Phong Liên Dực nhìn nàng và cười ấm áp, bất giác muốn đưa tay của mình giao cho nàng, tin tưởng nàng, tin tưởng nàng vô điều kiện!
Nhưng…
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn do dự, liền
bất chấp tất cả, kéo cánh tay của hắn lên, cưỡng chế lôi ra ngoài, “Mặc
kệ thế nào, luôn luôn sẽ có đường!”
Nàng xuyên qua phía sau ngôi đình, bàn
tay vốn đang nắm chặt cánh tay của Phong Liên Dực, nhưng sau khi xuyên
qua ngôi đình, trong lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng!
Nàng ngẩn ra một chút, nàng không có nới lỏng tay, cũng không có cảm giác Phong Liên Dực vùng vẫy, vì sao lại…
Quay đầu nhìn, Phong Liên Dực vẫn đứng ở trong đình, có chút đành chịu mà nhìn nàng, mày khẽ cau lại.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xung quanh, xung
quanh rất bình thường, vẫn là loại an tĩnh quỷ dị kia, nơi xa hơn vẫn và bóng tối vô biên, một bóng người cũng không có.
Nhưng loại cảm giác không thoải mái đột nhiên dâng lên trong lòng này là cái gì?
“Hư huyễn chi cảnh…” Bên trong thân
thể, Yểm đột nhiên lên tiếng, cười có chút quỷ dị, “Không ngờ, nhiều năm như vậy, hư huyễn chi cảnh lại vẫn còn tồn tại.”
“Hư huyễn chi cảnh là cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, ở trong lòng hỏi.
“Đây là một cái trận pháp, kỳ thực cũng giống như huyễn cảnh của chức mộng thú tạo ra, chỉ là huyễn cảnh của
chức mộng thú chỉ có thể mê hoặc người, mà hư huyễn chi cảnh này lại có
thể khóa người lại, hơn nữa chỉ có người bị vây ở bên trong mới có thể
chân chính cảm giác được sự cường đại của trận pháp, bên trong có vô số
huyễn cảnh, đang lặp lại sự vật mà kẻ bị nhốt muốn nhìn thấy nhất, sau
đó huyễn cảnh sẽ biến mất, vỡ nát ngay trước mặt bọn họ, loại tâm tình
tuyệt vọng này hành hạ hết ngày này đến ngày khác, cuối cùng chỉ có thể
bi thương mà tiến vào trạng thái ngủ say, sau đó giao linh hồn ra, mặc
người xâu xé.”