Yểm giải thích vô cùng tường tận, hơn
nữa vừa giải thích, vừa vô cùng hưng phấn, đang chờ đợi phản ứng của
Phong Liên Dực khi bị vây khốn trong hư huyễn chi cảnh.
Lòng Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong con ngươi của Phong Liên Dực dần dần nhuộm
lên màu u buồn mê ly, ý cười dịu dàng bên khóe miệng chậm rãi trở nên
thê lương, giống như đồng cỏ bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng trong chớp
mắt, bỗng chốc chẳng còn gì cả.
“Quả nhiên…” Hắn cười tự giễu, buông tầm mắt, chậm rãi lùi về, “Lần này thật đặc biệt…”
“Ha ha…” Yểm vô cùng hưởng thụ cười
lên, “Nhìn thấy phản ứng thế này thích thật, ngươi nhìn loại thất vọng
đó, đã sắp tuyệt vọng rồi đi, không lâu nữa hắn sẽ ngủ say, sau đó linh
hồn của hắn sẽ hoàn toàn thuộc về lão yêu hầu kia, ha ha…”
“Ngươi nói bậy gì vậy!” Hoàng Bắc
nguyệt lạnh lùng quát một tiếng, trong lòng cũng đủ loại sầu muộn, hết
thảy mọi thứ vừa mới xảy ra, Phong Liên Dực đều tưởng rằng đó là huyễn
cảnh, chẳng trách dáng vẻ hắn vô cùng lãnh đạm, nàng đến mà hắn không hề giật mình chút nào.
Hư huyễn chi cảnh gì chứ! Nàng thật hay giả, hắn cũng phân không rõ sao?
Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặt đi trở về, lạnh giọng nói: “Phong Liên Dực! Ta là thật ngươi phân không rõ sao?”
“Ta không thích huyễn cảnh chân thực
như thế này, Vị Ương, đi ra đi!” Phong Liên Dực cũng lạnh lùng nói, trên đôi tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, tỏ ra hắn đã vô cùng vô cùng tức
giận rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng rất không vui, rõ ràng nàng thật sự đứng ở đây, hắn lại coi nàng thành một cái huyễn cảnh!
Sải bước tới, cách giải quyết vấn đề
của nàng luôn luôn vô cùng trực tiếp, kéo lấy cánh tay của hắn, nắm tay
kia đã nhắm vào mặt của hắn mà nện xuống!
Phong Liên Dực cũng không phải ăn chay, đặc biệt là sau khi tưởng rằng mình bị huyễn cảnh lừa gạt lần nữa, mức
độ tức giận đó đã đạt đến đỉnh điểm, vươn tay ra chặn, nắm lấy nắm tay
của nàng.
“Đủ rồi! Đừng bức ta!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu chặt mày, thở dốc một tiếng, nén giận nói: “Ngươi nhìn không ra sao? Ta là Hoàng Bắc Nguyệt thật sự!”
Phong Liên Dực thả tay nàng ra, lắc đầu lùi lại: “Đừng bức ta nữa, ta đã nói những thứ này đều không phải điều
ta muốn, bất luận ngươi bức ta thế nào ta cũng không muốn!”
Thần tình hắn rất đau khổ bàng hoàng,
đẩy nàng ra, bản thân cũng loạng choạng mấy bước, lùi về bên suối nước
nóng, thấp giọng nói: “Ta không muốn làm quái vật như thế kia, ta không
muốn đoạn tình tuyệt ái, càng không muốn quên nàng ấy!”
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt chấn động,
nắm tay buông ở bên hông nắm chặt rồi lại nới lỏng, cuối cùng nói: “Có
ta ở đây, sẽ không để cho chàng biến thành quái vật.”
Phong Liên Dực ngẩng đầu, trong con
ngươi màu tím lóe lên một tia sáng nhỏ bé, trong lòng chỉ nghĩ rằng
huyễn cảnh lần này thật đặc biệt, thật chân thực khiến hắn không đành
lòng.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên trên môi cảm giác được thứ xúc cảm ấm áp mềm mại, một làn hương thanh lãnh trượt vào từ giữa môi răng, thẩm thấu tận đáy lòng, cảm giác quá chân thực,
nhưng lại mang sắc thái mộng ảo còn hơn so với huyễn cảnh.
“Ta không phải huyễn cảnh, hẹn ước 5
năm, ta đã đến.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nói, đôi mắt trong suốt khẽ giương lên, nhìn đôi mắt hoảng hốt của hắn.
Cánh môi mềm mại chậm rãi rời khỏi, làn hương mát lạnh đó vẫn lan tỏa giữa môi răng, rất lâu không tan.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhìn hắn: “Hoàng Bắc Nguyệt trong huyễn cảnh có biết hôn chàng không?”