Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 670: Chương 670: Phù Nguyên Vỡ Nát (10)




Beta: Thư Viêm

Editor: Thiên Ân

Ngụy Yên Nhiên cười nói: “Công tử yên tâm, bạch ngọc tiêu này chẳng qua là đem đến để qua mặt Quyền vương mà thôi, sau này Yên Nhiên sẽ đem trả lại. Chẳng lẽ công tử sợ Yên Nhiên lấy cái này ra để đe doạ ngươi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hoàng Bắc Nguyệt từ trong nạp giới lấy bạch ngọc tiêu mà Huệ Văn trưởng công chúa để lại ra, cây sáo ngọc này được làm khéo léo tinh xảo, dùng loại ngọc tốt nhất, thiết kế cũng vô cùng hoàn mĩ, âm sắc chính xác tươi đẹp, là nhạc cụ tốt rất hiếm thấy.

Ngụy Yên Nhiên liếc mắt nhìn một cái đã thấy thích, nhẹ nhàng đưa tay lên nhận lấy, để bạch ngọc tiêu ở trong tay ngắm nghía, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thật hy vọng có thể một lần nữa được nhảy múa dưới tiếng sáo của công tử.”

“Vậy sáo ngọc này ngươi đưa cho Quyền vương xem đi, bây giờ ta có chuyện cần rời khỏi đây vài ngày.”

“Ngươi đi bao lâu mới trở về?” Ngụy Yên Nhiên lập tức hỏi.

“Rất nhanh, hai ba ngày mà thôi.” Dựa vào thời gian lẻn vào lần trước, kỳ thực cũng xấp xỉ hai ba ngày.

Ngụy Yên Nhiên gật gật đầu, nói: “Ta ở đây chờ công tử.”

Sau đó, yêu nữ xinh đẹp này ở lại bên cạnh nàng, ‘ xin chỉ dạy ’ không ít về nhạc lý gì đó, học thổi được một khúc nửa vời, mới đứng dậy rời đi.

Lúc này trời cũng tối rồi, Hoàng Bắc Nguyệt ra khỏi lều trại, nhìn thấy bên ngoài đèn đuốc đốt thành một vùng, lính đánh thuê vừa đến buổi tối đã bắt đầu tập trung lại vui vẻ ăn uống, ồn ào hỗn loạn thành một đoàn.

Quốc sư của Tây Nhung quốc là Thiên Đại Mê Ly lần này mang theo đệ tử Thánh Huyết cung đến đây, lúc đầu dựa theo thông lệ, Thiên Đại Mê Ly thân là quốc sư, Bắc Diệu quốc là phải mời nàng ở trong dịch quán, nhưng Thiên Đại Mê Ly này lại là người quái gở, tuyên bố không quen ở lầu cao bên hồ, mà muốn ở trong lều trại đơn giản.

Người ở Bắc Diệu quốc không biết phải làm sao, đành phải khai hoang một chỗ ở phía nam doanh trại lính đánh thuê, đặc biệt xây mấy cái lều trại hoa lệ, để cho nhóm người Tây Nhung quốc ở.

Những lều trại này khác với lều của lính đánh thuê, canh phòng nghiêm ngặt, trong ba lớp ngoài ba vòng, tất cả đều là những cô nương mặc quần áo đen đeo mạng che mặt đệ tử của Thánh Huyết cung, cầm đao mà đứng, so với nam thủ vệ còn oai phong hung ác hơn vài lần.

Mà lúc này ở trong lều chủ của quốc sư Thiên Đại Mê Ly, hương khói lượn lờ, một cái cô nương khom người cung kính quỳ gối trên thảm, cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn nữ nhân đang dựa trên giường nhỏ phía trước.

Nữ nhân kia trên người mặc quần áo màu trắng , vô cùng đơn giản, thế nhưng màu sắc thuần khiết như vậy, cũng không thể che giấu vẻ đẹp lộng lẫy khoan thai trời sinh trên người nàng được.

Phía trước hai gò má có một lớp lụa trắng che lại, loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy nét mặt tuyệt thế vô song của nàng, hơi thở cao cao tại thượng, khiến người khác không dám ngẩng đầu ngắm nhìn.

“Đông Nhi, nếu ngươi đã khẳng định là nàng , tại sao không ra tay giết nàng đi?”

Nữ nhân khoan thai lộng lẫy này chính là Thiên Đại Mê Ly quốc sư của Tây Nhung quốc, cũng là cung chủ của Thánh Huyết cung, quốc vương thấy nàng, đều phải nhún nhường ba phần, một nữ nhân có quyền thế cao nhất.

Cô nương đang quỳ trên mặt đất là Thiên Đại Đông Nhi, lúc này nàng đã lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuân mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần.

“Đồ nhi lúc ấy đã ra tay với nàng, nhưng giữa chừng lại xuất hiện Mặc Liên của Quang Diệu diện, đồ nhi vô dụng, đánh không lại hắn”

Thiên Đại Mê Ly hơi hơi ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Ý của ngươi là, Mặc Liên vậy mà lại bảo vệ cho Hoàng Bắc Nguyệt?”

“Chuyện này thật ra cũng không phải,” Thiên Đại Đông Nhi lắc đầu, trong lúc nói vẻ mặt không có chút gì tỏ ra bất kính “Lúc Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện, là đang bị Mặc Liên truy sát, ta vừa nhìn thấy nàng đã ra tay, chọc giận Mặc Liên, nên hắn mới động thủ với đồ nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.