Beta: Thư Viêm
Editor:Thiên Ân
Ngụy Yên Nhiên che môi đỏ mọng cười khẽ: “Công tử đừng sợ, Yên Nhiên sẽ không dùng mị thuật đối với công tử.”
Hoàng Bắc Nguyệt xấu hổ cười cười, nói: “Vậy Quyền vương phái ngươi tới…”
“Quyền vương bảo Yên Nhiên đến, sử dụng mị thuật với công tử, nếu ngươi bị mê hoặc, thì thuyết phục công tử gia nhập với hắn cùng giúp đỡ thập nhất hoàng tử.” Ngụy Yên Nhiên không thèm che giấu điều gì, đem tất cả mọi chuyện mà hắn sai bảo nàng nói ra.
“Nếu là định lực của công tử không giống người thường, không bị Yên Nhiên mê hoặc, vậy ta đành phải cưỡng ép ngươi, sau đó lấy bằng chứng, ép ngươi quy phục Quyền vương.”
Nghe xong lời nói của Nguỵ Yên Nhiên, mặt Hoàng Bắc Nguyệt càng ngày càng lãnh khốc, cuối cùng lạnh lùng cười: “Lợi dụng nữ nhân tới làm việc, hắn có thể tính là nam nhân sao!”
Môi đỏ mọng của Nguỵ Yên Nhiên, hiện lên một nụ cười chua xót: “Yên Nhiên chỉ là một loại công cụ trong tay bọn hắn, không có cách nào chống lại, chỉ có thể đến đây.”
“Ngươi tại sao lại có thể để bản thân trở thành công cụ?”
“Ở trong lòng công tử, Yên Nhiên được xem là gì?” Ngụy Yên Nhiên chớp một đôi mắt đẹp, chất chứa kì vọng, nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lại cảm thấy một đau đầu, câu hỏi này thật sự là…
“Nói chung ngươi là một nữ nhân tốt, không nên tự làm hại bản thân mình.”
Ngụy Yên Nhiên nhìn nàng chăm chú, sau đó cơ thể hơi nghiêng, hướng vào trong lồng ngực của nàng dựa vào, Hoàng Bắc Nguyệt vội vã tránh ra một bước, đưa tay ra nâng vai của nàng lên.
“Nếu Quyền vương muốn xem kịch, vậy chúng ta cùng diễn một vở thật vui cho hắn nhìn.”
Ngụy Yên Nhiên hơi bĩu môi, bị nàng tận lực tạo khoảng cách với mình nên có chút không vui, quay người qua hỏi: “Công tử định diễn trò như thế nào?”
“Ngươi chỉ cần trở về nói, ta đồng ý quy phục.” Hoàng Bắc Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, trong lòng đã dự định giải thích rõ ràng với Nguỵ Yên Nhiên, nhưng mà với tình hình trước mắt, nếu nói ra mình cũng là nữ nhân, chỉ sợ Ngụy Yên Nhiên này kính trọng nhưng không gần gũi được với mình .
Đáng lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng Nguỵ Yên Nhiên lại biết trong lúc lấy máu nhân thân nàng đã đổi nước trong bát, với lại, bây giờ Quyền vương lại cử nàng đến lôi kéo mình, nếu mà lần này không hợp tác, sau này sẽ rất phiền phức.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định sau khi từ Tu La thành trở về sẽ nói rõ ràng với Nguỵ Yên Nhiên về thân phận của nàng.
Ngụy Yên Nhiên nghiêng người nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, quyến rũ đa tình: “Nhưng nếu Yên Nhiên chỉ nói suông cũng vô ích, Quyền vương sẽ không tin đâu.”
“Bây giờ ta viết một phong thư, để ngươi mang về đưa cho Quyền vương.” Hoàng Bắc Nguyệt đến trước bàn, nhấc bút bắt đầu viết trên tờ giấy trắng.
Ngụy Yên Nhiên dựa vào bàn nhìn nàng, thản nhiên cười: “Công tử không cần viết, chỉ cần đưa cho Yên Nhiên tín vật để làm tin cũng được.”
“Tín vật?” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp được ánh mắt đang đưa tình kia, có chút chịu không nổi, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Ngụy Yên Nhiên cười khẽ, vẫn rất tự tin vào vẻ đẹp của chính mình, Nguyệt Dạ này cũng không dám nhìn vào mắt nàng, có phải cũng trong lòng có quỷ hay không?
“Công tử đưa cho ta một tín vật ước hẹn, Quyền vương chắc chắn tin tưởng.”
“Nhưng mà, trên người ta cũng không có vật gì quý giá. . . . . .” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nghĩ nghĩ, nàng đưa cho Nguỵ Yên Nhiên một tín vật, chẳng qua là lừa gạt Quyền vương , cũng không phải là sự thật.
Ngụy Yên Nhiên là người thông minh, đương nhiên cũng sẽ không cho là thật.
“Công tử đã quên, ngày đó dưới ánh trăng, công tử thổi một khúc tiêu, đệm nhạc cho Yên Nhiên, cây bạch ngọc tiêu kia thì sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra vẻ mặt bối rối, nói: “Cây bạch ngọc tiêu đó, là di vật mẫu thân để lại cho ta, ta không thể tuỳ tiện đem tặng người ngoài.”