Beta: Thư Viêm
Editor: Thiên Ân
« Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ không khách sáo với các ngươi.” Nàng nhàn nhạt cười lên.
Nàng với Chiến Dã không phải huynh muội, mặc dù biết rõ ràng rồi, nhưng đối với hắn cùng Anh Dạ, trong lòng nàng vẫn có một chút tình cảm, người chân thành với nàng, từ trước tới nay nàng đều đối xử với họ y như vậy.
“Quyền vương tay nắm binh quyền, lại có Nhã hoàng hậu trong hoàng thất ủng hộ, Phong Liên Dực lần này phải cẩn thận rồi.” Chiến Dã thoáng nhíu mày nói.
“Hắn là một con hồ ly, ta thấy người nên cẩn thận, là Quyền vương mới đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt sâu xa nói.
Chiến Dã nhìn về phía nàng, cách bởi mặt nạ, nhìn không rõ mặt nàng có biểu cảm gì, nhưng nghe giọng nói của nàng như vậy, dường như nàng hiểu rất rõ về Phong Liên Dực.
Nguyên nhân bên trong, hắn không muốn hỏi tới, thời gian năm năm, hắn có thể cảm thấy nàng đã trưởng thành rồi, đã không còn là Bắc Nguyệt quận chúa yếu đuối nhu nhược không có tài cán gì của phủ trưởng công chúa nữa , nàng sẽ tung hoành ở trên đại lục.
Nàng có lẽ, sẽ không cần nhờ đến bọn họ giúp đỡ.
Chiến Dã cùng nàng nói mấy câu qua loa, rồi tiến lên đuổi kịp công chúa Anh Dạ phía trước, hai người cùng nhau trở về thành.
Hoàng bắc nguyệt cũng từ từ quay đầu ngựa lại, vốn định trở lại doanh trại, nhưng vừa đi được vài bước, liền thấy Phong Liên Dực cũng đang chậm chạp cưỡi ngựa đi tới.
Hai người cùng lúc đưa mắt liếc nhau một cái, sau đó liền song song phi ngựa, đi vào trong rừng cây bên cạnh.
Ánh mặt trời chiếu vào lá cây rọi xuống tạo ra một vùng ánh sáng loang lổ, tán lạc lên cơ thể hai người
Hoàng Bắc Nguyệt lấy mặt nạ quỷ xuống, dưới ánh sáng chiếu rọi, khiến đôi mắt nàng trở nên sáng lóng lánh động lòng người, sóng mắt óng ánh giống như một dòng suối.
Ghìm ngựa dừng lại, roi da ở trong tay nhẹ nhàng quất vào cành cây bên cạnh.
Phong Liên Dực cũng theo sau nàng dừng lại, từ bên cạnh nhìn thấy mặt của nàng, có chút giật mình nhớ ra, “Thương thế của nàng, thật sự không bị làm sao chứ?”
“Hiện tại quả thật không có việc gì, nhưng mà ……….” nàng dừng một chút, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an, “Ta muốn đi một chuyến tới Tu La thành.”
“Ta đi với nàng.” Hắn cũng không hỏi vì sao, nàng muốn đi Tu La thành vào lúc này, chắc chắn là có lý do của nàng.
“Ở Bắc Diệu quốc bây giờ đang là thời điểm quan trọng, chàng không thể đi.”
Phong Liên Dực cười nhạt: “Bây giờ việc này đối với ta mà nói không còn quan trọng .”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn, còn rất nghiêm túc nhìn vào hắn, nói, “Tuy rằng ngôi vị hoàng đế kia không phải chàng muốn lấy, nhưng là, nếu chàng bị Quyền vương đuổi đi như vậy, cả đời này chàng sẽ cam tâm sao?”
“Nhưng để nàng một mình đi vào Tu La thành thì rất nguy hiểm.” Hắn vẫn cảm thấy không ổn, hắn hiểu rõ Tu La thành hơn ai hết, đó là nơi gần như không có tình cảm, một chút tính người cũng không có.
“Chàng vẫn không tin tưởng ta sao? Ta có giống loại người tự đi tìm đường chết một cách vô ích không?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, quay đầu ngựa lại đối mặt với hắn, “Ta sẽ không đi trêu chọc Huyền Xà Âm Hậu, đường vào và lối ra ta đều đã đi qua, sẽ không có việc gì.”
“Nguyệt, nếu tính cách của nàng không quá độc lập tự do, thỉnh thoảng dựa dẫm vào ta giống như một thiếu nữ, như vậy thật tốt quá.” Phong Liên Dực nhìn thật kĩ mặt của nàng, có chút cảm khái nói.
Nếu nàng có một chút nũng nịu mềm mại giống con gái, hắn cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ.
Hoàng Bắc Nguyệt giương mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn nàng liền cười rộ lên: “Chờ sau này ta không muốn làm gì, tự nhiên sẽ dựa dẫm vào chàng, đến lúc đó, chàng có hối hận cũng không kịp.”
“Ta hết sức mong chờ ngày này!”