Beta: Thư Viêm
Editor: Thiên Ân
“Ta hết sức mong chờ ngày này.” Đôi con ngươi màu tím của Phong Liên Dực, tha thiết nhìn vào nàng, “Nguyệt, sau khi từ Tu La thành trở lại, ta theo nàng lang bạt chân trời góc biển, nàng muốn bá nghiệp đời đời, ta giúp nàng, nàng muốn sống tự nhiên thoải mái, ta cũng cùng nàng. Tóm lại, trên thế gian này, ta và nàng cùng nhau chia sẻ, mặc kệ là khổ, hay vui sướng.”
“Bá Nghiệp đời đời?” Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, thanh âm hơi hơi có chút mềm mại, nghe xong những lời hắn nói, tâm trạng cuộn trào, làm sao có thể bình tĩnh, “Phong Liên Dực, nếu chàng có thể cho ta một mái nhà, bá nghiệp thiên thu ta đều không cần.”
“Được, một mái nhà thì có gì khó ? Nàng cứ chờ, sau khi nàng trở lại, ta nhất định cho nàng một cái gia đình thật sự!”
Mắt có hơi ẩm ướt, Hoàng Bắc Nguyệt đeo lên mặt nạ quỷ, vươn một bàn tay ra, nói: “Một lời đã định!”
Phong Liên Dực cũng vươn tay, cầm tay của nàng, “Đây là tuyên thệ, nếu làm trái lời thề, trời đất không tha, nàng Hoàng Bắc Nguyệt, cũng sẽ giết ta!”
Hoàng Bắc Nguyệt siết chặt ngón tay, cùng hắn nắm thật chặt tay, trong lòng xúc động dâng trào, cùng hắn nhìn nhau cười.
Trở về doanh trại lính đánh thuê, Cát Khắc cùng A Tát Lôi và một vài người khác thấy nàng đi một ngày một đêm không quay lại, cực kì lo lắng, may mắn Tề vương là người biết suy nghĩ chu đáo cẩn thận, phái người đến báo cho bọn họ là nàng có việc nên mới không trở lại.
Dù như vậy, vài người vẫn một ngày một đêm không ngủ chờ nàng trở về, thấy nàng bình an vô sự, lúc này mới yên tâm.
Không phải lo lắng thực lực của nàng không bằng người ta, trên đời này những tên bỉ ổi có rất nhiều, khó mà đề phòng hết được!
Hoàng Bắc Nguyệt kể lại ngắn gọn chuyện lúc trước, sau đó cùng bọn họ bàn bạc chuyện muốn đi Tu La thành.
Vài người vừa nghe, toàn bộ đều không đồng ý, Tu La thành là nơi nào? Bọn họ vất vả lắm mới từ bên trong trốn ra, bây giờ lại muốn đi vào?
Tâm ý Hoàng Bắc Nguyệt đã quyết, lắc đầu nói: “Các ngươi biết không, ở bên trong ta từng gặp qua một người, các ngươi biết là ai không?”
A Tát Lôi và những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không hiểu được, cuối cùng hỏi: “Là ai?”
Hoàng Bắc Nguyệt tản ra sợi tóc màu đỏ, nhẹ nhàng vuốt, “Hắn cùng ta giống nhau.”
“Chẳng lẽ là. . . . . . .” A Tát Lôi rất thông minh, lúc những người khác đều chưa hiểu ra, hắn đã nảy ra ý tưởng, “Vương, người đã gặp . . . , chẳng lẽ lại là Già Dạ Vương tiền nhiệm?”
Mắt Cát Khắc mở to mắt: “Làm sao có thể. . . . . .” Thấy Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, hắn lại càng kinh sợ, Già Dạ Vương, hắn tại sao lại ở Tu La thành? Không thể nào!”
“Lúc ta nhìn thấy thì hắn chỉ là một thi thể.” Hoàng Bắc Nguyệt thương tiếc nói, “Nguyên nhân thật sự thì ta không biết, nhưng ta và hắn có màu tóc đặc biệt, còn năng lực cũng giống nhau, ta biết chuyện này chắc chắn có cái gì đó liên quan đến nhau.”
“Vương, nếu nói như vậy, chúng ta cũng muốn đi vào cùng!” A Tát Lôi vỗ tay một cái, từ nhỏ hắn đã vô cùng ngưỡng mộ vị Già Dạ Vương trong truyền thuyết kia, nghe được tin của hắn, liền kích động không thôi.
“Ca.” A Lệ Nhã lặng lẽ giật giật quần áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Tu La thành nguy hiểm như vậy, ngươi theo vào, Vương sẽ phân tâm lo cho ngươi…”
Những người khác cũng muốn đi theo vào, nhưng nghe A Lệ Nhã nói vậy, liền ngậm miệng, thực lực của bọn họ, ở Tu La trong thành, thực sự cũng là một gánh nặng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhìn thoáng qua A Lệ Nhã, tiểu cô nương này càng ngày càng cẩn thận thông minh.
“Lần này đi, ta muốn tìm hiểu rõ ràng một số chuyện, các ngươi ở bên ngoài, ta cũng có chuyện giao cho các ngươi, cũng rất quan trọng, không được làm ta thất vọng !”