Phía sau băng thuẫn, một thiếu nữ yếu đuối đang nhìn nàng với ánh mắt hoảng sợ! “Tiểu… thư?” Đông Lăng khẽ hô một tiếng.
Hồng Liên hơi nghiêng đầu: “Tiểu thư?” Tiểu Hổ nhe răng, hung dữ phát
ra vài tiếng rống giận, chỉ tiếc thân thể nó quá nhỏ quá non, rống cỡ
nào cũng không ra nổi khí thế. Chi Chi thì khiếp đảm nằm nhoài trên bả vai của Đông Lăng, sợ đến mức cả người run bần bật. Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Hổ,
Đông Lăng lập tức xác định thiếu nữ xinh đẹp trước mắt không phải là
Hoàng Bắc Nguyệt. Dung mạo quả thật giống nhau như đúc, thế nhưng khí
chất rõ ràng có chút khác biệt! Đông Lăng ôm lấy Tiểu Hổ, lùi về sau một bước, nói: “Ngươi là ai?” “Ta là ai?” Hồng Liên cuồng ngạo cười một tiếng: “Ngươi có xứng để biết không?” Nói đến cuồng ngạo, ở một mức độ nào đó, Hồng Liên và Hoàng Bắc Nguyệt xác thực rất giống nhau. Sắc mặt Đông Lắng tái nhợt, người này là ai? Tại sao lại giống tiểu thư đến thế? Nàng biết Chi Chi là Chức Mộng
Thú, có năng lực đặc thù khiến người khác rơi vào ảo cảnh, đây quả thật
là giết người trong vô hình! Nhưng thời điểm những người này đến gần,
Chi Chi cũng đã bắt đầu chế tạo ảo cảnh, thế nhưng chỉ có con Cửu Đầu
Điểu kia trúng chiêu, còn đám người tới sau này, một chút phản ứng cũng
không có! Vì vậy nàng mới sợ hãi như thế,
tiểu thư để nàng chờ ở đây, còn giao cả Tiểu Hổ lẫn Chi Chi cho nàng,
nàng đương nhiên phải bảo vệ bọn chúng cho tốt! Ánh mắt của Hồng Liên đảo một
vòng trên người Đông Lăng, nhíu mày: “Cũng không có gì ghê gớm, xem ra
cái con Xích Luyện kia càng ngày càng buông thả rồi!” Lúc này Mạnh Kỳ Thiên cũng đi
tới, đứng ở phía sau nàng quan sát Đông Lăng, quả thật không có gì đáng
ngại, nhưng khi nhìn thấy Chi Chi trên vai Đông Lăng, hắn lập tức “a”
một tiếng. “Chức Mộng Thú?” Thấy Hồng Liên nhìn về phía
mình, Mạnh Kỳ Thiên cười nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp phải
người của Tu La Thành, thật là oan gia ngõ hẹp nha!” “Ngươi nói nàng ta là người của
Tu La Thành sao?” Hồng Liên lại quay sang nhìn Đông Lăng thêm một lần
nữa, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một nha đầu bình thường mà
thôi, chẳng có chút gì dính dáng tới loại địa phương như Tu La Thành cả. Mạnh Kỳ Thiên cũng có chút khó
tin, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Chức Mộng Thú là đồ vật của Tu La Thành, ngoại trừ Tu La Thành ra, ai có thể thu phục được bọn chúng
đây?” “Hừ! Vậy quả nhiên là oan gia
ngõ hẹp, chẳng qua thực lực của nàng ta thoạt nhìn rất yếu nha.” Hồng
Liên bắt đầu cảm thấy hứng thú, đi mấy bước về phía Đông Lăng nhưng vẫn
không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. “Mặc dù thực lực của nàng rất
yếu, thế nhưng còn có một con Chức Mộng Thú, cộng thêm…hắc hắc, một con
Thần Thú.” Ánh mắt của Mạnh Kỳ Thiên dừng lại trên người Tiểu Hổ, thở
dài nói: “Xích Kim Thánh Hổ, Thần Thú cấp bốn đấy!” Hồng Liên vừa nghe, hai mắt cũng bắt đầu tỏa sáng: “Thật sự là Thần Thú sao?” “Ta mà nhìn sai sao?” Mạnh Kỳ
Thiên cười nói: “Chỉ có điều nó vẫn là một con Thần Thú còn non, chẳng
trách vừa rồi Thôn Thiên Hồng Mãng không dám tới gần, thì ra là có Thần
Thú ở đây.” “Ta thấy con hổ đó rất là bình
thường mà.” Hồng Liên lại tiếp tục soi mói. Đông Lăng thấy vậy ôm chặt
Tiểu Hổ, mà Tiểu Hổ cũng không yếu thế, liên tục nhe răng nhếch miệng
phát uy với nàng, thế nhưng Hồng Liên sao lại sợ cho được? “E rằng có một người lợi hại đã
dùng đan dược áp chế khí tức và bề ngoài Thần Thú của nó, để nó trông
giống một con hổ bình thường, có điều đặc trưng Thần Thú của nó vẫn
không tránh khỏi mắt ta.” Hồng Liên cười nhìn Mạnh Kỳ
Thiên, nói: “Mạnh Kỳ Thiên, chỗ lợi hại nhất của ngươi chính là đôi hỏa
nhãn kim tinh kia của ngươi đó!” “Hồng Liên tôn thượng, quá khen.” Mạnh Kỳ Thiên cười nói.