Hồng Liên xoay người, chậm rãi đi từng
bước về phía Đông Lăng: “Thần Thú là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể
cầu. Thần Thú cấp bốn nếu không tự thần phục thì Triệu hoán sư trên cơ
bản đều không thể sai khiến nó, nhưng ấu thú thì khác, chỉ cần được huấn luyện bồi dưỡng từ nhỏ, vậy quả thật là quá tốt rồi.”
“Ngươi muốn làm gì? Đây không
phải là đồ của ngươi!” Đông Lăng ôm chặt Tiểu Hổ hung hăng nói, lúc này
nàng không thể thua kém về mặt khí thế được! “Thứ ta nhìn trúng thì chính là
của ta!” Hồng Liên hừ lạnh một tiếng: “Xích Kim Thánh Hổ và Chức Mộng
Thú, ta đều muốn! Còn ngươi, ngươi không cần thiết phải tồn tại nữa.” (Dạ: khúc này thiệt không nhịn được mà, con mắm Hồng Liên này đúng là cái thứ xấu xa, xấu xí, xấu…. grừ grừ) Trong lòng Đông Lăng rất sợ hãi, cánh tay đang bế Tiểu Hổ cũng run rẩy không ngừng. Tiểu Hổ là ấu thú,
thực lực hiện tại rất thấp kém, Chi Chi cũng là ấu thú, ảo cảnh mà nó
tạo ra không có ảnh hưởng gì đối với hai người kia. Nếu như chỉ là Linh thú bình
thường tới thì tự nhiên không có gì phải sợ, thế nhưng cái người này
không ngờ lại là một tên cao thủ lợi hại quỷ dị như thế! Đông Lăng chậm rãi lùi về phía
sau, vừa lùi vừa nhỏ giọng nói với Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, ngươi mang theo
Chi Chi rời đi, biết chưa?” Tiểu Hổ không tình nguyện kêu
lên một tiếng, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn Hồng Liên. Vuốt hổ nho nhỏ
huơ một cái, trảo ấn màu vàng nhạt xé rách không khí bổ thẳng về phía ả
ta. Hồng Liên giơ roi lên, vừa chặn mấy cái trảo ấn vừa cười nói: “Thật không hổ là Thần Thú!” Con Huyễn Linh thú của Mặc Liên
khiến nàng đỏ mắt từ lâu, bây giờ chỉ cần có con Thần Thú non này thì
nàng đã có thể sánh vai với Mặc Liên rồi. Nàng chậm rãi giơ tay lên, miệng niệm Ngự Thú Quyết đem Thôn Thiên Hồng Mãng khổng lồ triệu hồi tới.
Bóng ảnh của cự xà chậm rãi bao phủ lấy thân thể thiếu nữ đáng thương. Đông Lăng bị dọa đến mức cả mặt
trắng bệch, nàng nắm chặt tay, thử ngưng tụ đám nguyên khí vô cùng hỗn
loạn trong thân thể. Nguyên khí vàng nhạt chậm rãi xoay tròn trên đầu
ngón tay của nàng, dần dần biến thành một đoàn nguyên khí hình cầu nho
nhỏ. Ngay lúc Hồng Liên không kịp phòng bị, nàng đột ngột ném đoàn
nguyên khí đó qua, sau đó bất chấp tất cả mà xoay người bỏ chạy. “Xú nha đầu chết tiệt!” Hồng Liên quất roi đánh bay đoàn nguyên khí đó ra, phẫn nộ giậm chân một cái! Mạnh Kỳ Thiên ở phía sau cười nói: “Hồng Liên tôn thượng, nha đầu kia còn chưa tới đẳng cấp Nhất Tinh nữa đó.” “Không cần ngươi nhắc, ta tự
nhiên sẽ xử lý nàng ta!” Hồng Liên nói xong liền xoay người nhảy lên cái đầu to lớn của Thôn Thiên Hồng Mãng, căm hận nói: “Đuổi theo! Giết chết nha đầu đó cũng không sao, ta chỉ cần Xích Kim Thánh Hổ và Chức Mộng
Thú thôi!” Thôn Thiên Hồng Mãng thè lưỡi rắn “tê tê” hai tiếng, thân hình chuyển động, nhanh chóng đuổi theo Đông Lăng ở phía trước. Mạnh Kỳ Thiên cười cười, cũng
gọi ra Triệu hoán thú của mình. Đó là một con Độc Giác Thú toàn thân
trắng như tuyết, trên lưng còn có thêm một cặp cánh cùng màu! Nhảy lên lưng Độc Giác Thú xong, hắn liền cười nói: “Đuổi theo xem kịch vui đi.” Đông Lăng chạy như điên về phía
trước, cho dù phía sau có âm thanh kinh khủng đến cỡ nào đi nữa thì nàng cũng không dám quay đầu nhìn! Bất kể ra sao, nàng tuyệt đối không thể giao Tiểu Hổ và Chức Mộng Thú ra! Hồng Liên ở phía sau cười lạnh một tiếng: “Để xem ngươi có thể chạy được đến đâu!” Nói xong, Hồng Liên liền quất
roi, một đoàn liệt diễm xuất hiện, vọt thẳng về phía lưng của Đông Lăng! Bị lửa của nàng đốt, nha đầu này còn sống nổi sao? Ngọn lửa nóng rực đã ở ngay phía sau, trong lòng Đông Lăng trầm xuống, nhắm mắt không dám nhìn, chỉ có
thể dựa vào bản năng mà tiếp tục chạy! Ngay khi ngọn lửa sắp đốt tới
lưng Đông Lăng, một đoàn lửa tím cũng từ một hướng khác lao ra, bắn về
phía đám lửa của Hồng Liên. Song phương giằng co kịch liệt trong không
khí, trong chốc lát chợt nổ tung, ngọn lửa hừng hực từ trong rừng cây
vọt thẳng lên trời!