Đấu bồng màu đen lướt qua, hàn quang của bảo kiếm theo đó mà lay động, khắp nơi đều là sát chiêu !
Lạc Lạc nhìn trân trân, mắt cũng không dám nháy một cái, sợ không cẩn
thận lại bỏ lỡ mất cái gì. Hắn điều động tất cả tâm thần, tập trung nhớ
kỹ bộ kiếm pháp nhìn như đơn giản nhưng lại phi thường thực dụng này.
” Thấy rõ ràng chưa ?” Diễn luyện kiếm pháp xong, Hoàng Bắc Nguyệt tiện tay ném kiếm cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc liền vội vàng gật đầu: ” Thấy rõ !”
Quả nhiên là một hài tử thông minh.
” Luyện cho tốt đi, ngày mai ta sẽ trở lại.”
” Vâng, sư phụ đi thong thả.” Lời nói của Lạc Lạc vừa mới dứt, Băng Linh
Huyễn Điểu to lớn đã từ trên không bay xuống, Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên
người nó. Lạc Lạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo thổi qua, một người một chim đã bay xa tít tắp.
Lạc Lạc sùng bái dõi theo: ” Sư phụ thật là lợi hại !”
Hắn cũng muốn trở thành một người giống như sư phụ, một ngày nào đó,
bọn họ có thể cùng nhau bay lượn dưới vùng trời này !
Kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, ánh trăng trong sáng chiếu lên bảo kiếm, một tia quang mang thanh hàn khẽ loé lên, vừa vặn chiếu vào đôi con
ngươiđen nhánh tràn ngập kiên định của Lạc Lạc !
*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***
Thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng xẹt qua trên bầu
trời. Từ xa, nàng đã loáng thoáng nhìn thấy Trưởng công chúa phủ, chỉ
là, trong màn đêm đen kịt, một ngọn lửa bốc lên cao, khói đen mù mịt,
thoạt nhìn có chút chói mắt.
Nàng chăm chú nhìn kĩ, phương hướng kia không phải là Lưu Vân Các sao ?
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, nàng lập tức cưỡi Băng Linh Huyễn
Điểu, dùng tốc độ khủng khiếp hướng Lưu Vân Các bay tới.
Đông Lăng vẫn còn ở bên trong Lưu Vân Các, Chu quản gia cùng Bội Ngọc
cũng bị giam giữ bên trong, người phóng hỏa chắc cũng nghĩ nàng đang ở
bên trong, cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực
tiếp dùng một cây đuốc đốt cho xong chuyện !
Chôn vùi chứng cứ, đã vậy còn có thể giá họa cho người của An quốc công phủ, độc, quả nhiên rất độc !
” Cháy ! Cháy rồi ! Mau cứu hoả a !”
” Cứu hoả a ! Mau mang nước tới ! Cứu hoả a !”
…
Trong Trưởng công chúa phủ đã loạn thành một đoàn. Thế lửa quá lớn, vừa bùng lên đã thiêu cháy một mảng, đám nha hoàn gia đinh kia đương nhiên
cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở xa xa dùng nước giội một chút,
quả thật là một chút tác dụng cũng không có !
Bên ngoài
cũng bị kinh động không ít. Người của An quốc công phủ thì trợn mắt há
mồm nhìn, dân chúng chung quanh thì chạy đến vây xem, bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.
Trong phủ, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương đều đã tỉnh dậy. Bọn họ cũng không dám tới gần, chỉ dám đứng ở
một nơi rất xa, chỉ huy hạ nhân đi cứu hỏa.
” Tam tiểu thư đáng thương, sao lại bị một cây đuốc thiêu cháy thế này ?” Cầm di nương giả mù sa mưa lau nước mắt, vừa vặn lộ ra gương mặt trắng bệch, quả
thật là có vài phần cảm giác thê thảm.
” Ta thấy nàng ta
rõ ràng là gặp báo ứng. Loại người không có hiếu đạo, dám bất kính với
trưởng bối, vô tình vô nghĩa như vậy, đây là ông trời trừng phạt nàng ta !” Tiêu Linh nhìn thấy đám lửa đang cháy lớn, hận không thể đi lên bỏ
thêm mấy khúc củi vào.
Trong lòng nàng âm thầm cao hứng,
ngày hôm qua nàng muốn cùng Hoàng Bắc Nguyệt giao hảo, ai ngờ nha đầu
kia lại quá kiêu ngạo cuồng vọng, bây giờ thấy chưa, cái này gọi là báo
ứng đó !
” Linh nhi !” Phương di nương kéo kéo tay nàng: ” Ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ nữa, nàng ấy dù sao cũng là muội muội của ngươi a !”
” Muội muội cái gì mà muội muội ? Ta không có thứ muội muội như vậy !” Tiêu Linh hất tay Phương di nương ra.
Phương di nương thể chất nhu nhược, bị hất mạnh như vậy lập tức té xuống đất. Nàng ngẩng đầu lên, cũng chỉ có thể buồn bả liếc nhìn nữ nhi của
mình.
” Đều là cùng một mạch sinh ra, như thế nào lại
không giống nhau.” Phương di nương thấp giọng nói, không nghĩ tới lời
này lại bị Tiêu Viễn Trình thính tai nghe được. Hắn xoay người, một cước đá vào bả vai của nàng.