“Tiện nhân, người nói cái gì? !”
Phương di nương ôm lấy bả vai, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, thấp giọng nói: “Lão gia, ta…”
Lời còn chưa nói hết, chung quanh tiếng cãi nhau đột nhiên biến thành kinh hô.
“Nhìn! Nhìn! Đó là cái gì?”
“Tới rồi! Hướng bên này đã tới rồi! Thực khổng lồ!”
“Đúng là Băng Linh Huyễn Điểu, Hí Thiên đại nhân, Băng Linh Huyễn Điểu!” Rốt
cuộc cũng có người đứng lên kinh hô, sau đó tất cả mọi người cùng kinh
hô theo!
Trên bầu trời tràn ngập những tia hoả quang, bỗng xuất
hiện một con băng loan điểu trắng như tuyết thật lớn, đôi cách thật lớn, hoả quang kia ngay lập tức hướng người phía trong viện mà bay tới.
Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương lập tức hoảng hốt vội vàng lui về phía
sau chạy trốn, Phương di nương té trên mặt đất cũng bị giẫm mấy cước,
không ai quay lại đỡ nàng, mà lúc này, lửa hung mãnh khiến cho cây cối
bốc cháy hết.
Phương di nương từ trên mặt đất đứng lên, trong
khoảng thời gian ngắn hỏa thiêu lớn như vậy, nàng nhìn không rõ phương
hướng nên đành chạy loạn, cảm giác được lửa càng thiêu càng lớn thì mới
phát hiện mình là mình đã chạy tới Lưu Vân các!
Bên ngoài lại
tiếng kinh hô một lần lại một lần vang lên, Phương di nương vừa định
quay đầu lại chạy trốn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay sau
đó, hình thể thật lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhào vào đại hỏa đang
thiêu đốt Lưu Vân các.
Phương di nương trợn mắt há hốc mồm mà
nhìn phía trước, vì Băng Linh Huyễn Điểu đến mà lửa có chút giảm xuống,
làm cho nàng có thể nhìn thấy tinh tường bóng dáng của cô gái nhảy xuống từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu .
Trên người nàng chiếc áo choàng màu đen trượt xuống đến một đoạn, mái tóc màu đỏ rực, cùng với, cùng với… .
Phương di nương kinh hô một tiếng, bên kia Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên quay đầu sang, hai tròng mắt to lớn nhìn nàng một cái, Phương di nương sợ
đến mức chân tay đều mềm nhũn cả ra, đang muốn xoay người chạy trốn,
thì móng vuốt của Băng Linh Huyễn Điểu vươn đến, thoáng cái đã bắt gọn
nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy là Phương di nương, cũng yên tâm một chút.
“Tam, Tam cô nương… .” Phương di nương lắp bắp nói, bị Băng Linh Huyễn Điểu
bắt được, hàn khí lạnh vô cùng , dù ở trong đống lửa cũng làm cho toàn
thân nàng phát lạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt đã chặt đứt liên lạc với
Vạn Thú Vô Cương, tóc biến trở về đen nhánh, nhan sắc, dung mạo thật ra
không có bao nhiêu biến hóa, ngũ quan xinh xắn cơ hồ đúng là giống nhau .
Chỉ là, tóc đỏ đối với Hoàng Bắc Nguyệt, thoạt nhìn càng thêm đại khí sắc bén một ít.
Mà tóc đen đối với Hoàng Bắc Nguyệt, lại nhu uyển* thanh lệ.
*nhu uyển: mềm mại, dịu dàng
Hai người mặc dù bất đồng, nhưng cũng chỉ là khí chất bất đồng, ngoại mạo
chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận thức ra, cho nên lâu như vậy,
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn kiên trì lấy thân phận của Hí Thiên, khi xuất hiện
thì cũng khoác chiếc áo choàng màu đen.
Hiện tại trong cơn đại
hỏa, nàng cùng Phương di nương khó mà nói được điều gì, vị di nương này
nàng rất tôn trọng, không như Cầm di nương cùng Tuyết di nương, cùng
nàng phát sinh nhiều việc khiến nàng muốn nhổ cỏ tận gốc!
Trong
lòng phân phó Băng Linh Huyễn Điểu không nên làm thương tổn Phương di
nương , Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh chạy nhanh vào trong phòng.
Khói đặc cuồn cuộn, nhưng trong phòng lại đến một người cũng không có, Đông Lăng đâu?
Được rồi, lúc nàng đi ra khỏi cửa có phân phó Đông Lăng phải chú ý tới Chu
quản gia, để tránh cho người ta có cơ hội xuống tay với Chu quản gia.
Nha đầu kia tính tình cương trực, nhất định là nhìn thấy cháy, không cứu chính mình chạy trối chết, mà là đi tìm Chu quản gia!
Nghĩ tới đấy, Hoàng Bắc Nguyệt bay nhanh ra ngoài cửa sổ rồi nhảy đi , đi
tới nhà kề bên, nhìn thấy cửa phòng không đóng, càng tin những gì trong
lòng mình đoán.
Nhà kề lửa cháy còn dữ dội hơn, người phóng hoả hiển nhiên là người muốn giết chết Chu quản gia để giết người diệt khẩu!