Hai người đối nghịch lẫn nhau, cho dù
Mặc Liên không nhìn thấy gì, nhưng giác quan của hắn lại rất nhạy bén,
biết người này muốn cướp Nguyệt đi, hắn sao có thể cho phép đây?
Huyễn Linh Thú giống như tử thần phủ xuống thế gian, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào Phong Liên Dực. Phong Liên Dực vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn không để ý gì đến Huyễn Linh Thú. Cát Khắc cùng A Tát Lôi hai mắt
nhìn nhau, chợt A Tát Lô hít hít mũi, nói: “Không biết tại sao ta lại
ngửi thấy một mùi hương là lạ?” Cát Khắc ngây thơ hỏi: “Mùi gì?” A Tát Lôi cau mũi nói: “Chua!” (Dạ: trời ơi :))) Khóe miệng Cát Khắc co quắp: “Ngươi đừng có nói bậy! Tên Mặc Liên này làm sao có thể…” Tâm tư của Tề vương đối với Già Dạ Vương, bọn họ không cần suy đoán cũng biết rõ ràng, nhưng cái tên
Mặc Liên suốt ngày giống như quỷ, âm trầm lạnh lẽo này, ai mà biết
trong lòng hắn muốn cái gì chứ? “Sao lại không thể? Không tin
thì ngươi cứ đưa tay cho hắn đi, xem hắn có thèm kéo tay ngươi không?” A Tát Lôi đầu óc cơ trí, không hề ngu ngốc, hắn nhìn ra được cách Mặc
Liên đối xử với Già Dạ Vương của bọn họ không hề giống với những người khác. Ngay cả Hồng Liên, hắn cũng không thấy Mặc Liên kéo tay nàng bao giờ! Cát Khắc cả giận nói: “Nói bậy! Ta là nam nhân!” A Tát Lôi hắc hắc cười lên:
“Lúng túng cái gì, ta chỉ là lấy ví dụ thôi. Ài, ngươi nói xem,
giữa Mặc Liên và Tề vương, ai lợi hại hơn?” Vẻ mặt của Cát Khắc cũng trở
nên nghiêm túc: “Ta chưa từng thấy Tề vương ra tay qua, đương nhiên
không biết thực lực của hắn như thế nào. Hơn nữa ta có nghe nói thân thể của Tề vương không tốt, không thể tập võ, cho nên…” A Tát Lôi nhướng nhướng mày: “Người không thể tập võ sẽ có khí thế mạnh như vậy sao?” “ Cái này…” Cát Khắc cũng không
tiện nói thêm cái gì, dù sao cho đến bây giờ cũng chưa có ai thấy Phong Liên Dực ra tay, chỉ biết là hắn là Triệu hoán sư thuộc tính Phong,
nhưng Triệu hoán thú của hắn là gì thì không ai biết. Tề vương này vô cùng thần bí,
sau mười năm làm con tin ở Nam Dực Quốc trở về, chỉ bằng vài cái thế
lực cũ là đã có thể ngồi lên chiếc ghế Tề vương, hơn nữa dưới tình
huống Bắc Diệu Quốc còn chưa xác lập ra vị vua mới, hắn đã bắt đầu
nhiếp chính rồi. Nếu không phải vì e ngại vị “mẹ đẻ” là Nhã hoàng hậu, Tề vương đã sớm lên ngôi hoàng đế. Nếu hắn không có thực lực, vậy
làm sao có thể có được địa vị như ngày hôm nay? Ở thời đại lấy võ
làm trọng này, hắn thật sự chỉ là vị Tề vương ôn nhã văn nhược giống
như lời đồn bên ngoài sao? A Tát Lôi thấy Cát Khắc bắt đầu
rối rắm thì lập tức đổi đề tài, tặc lưỡi cười nói: “Thật ra thì ta rất là tò mò, nếu Mặc Liên các hạ cùng Tề vương đánh nhau, không biết
vương của chúng ta sẽ giúp ai đây?” Cát Khắc vô cùng ngay thẳng nói: “Quang Diệu Điện là địch nhân của chúng ta, vương đương nhiên là phải
giúp Tề vương rồi!” “Thật vậy sao?” A Tát Lôi vô cùng hoài nghi, ánh mắt nhìn về Mặc Liên cùng Phong Liên Dực đang đối đầu gay gắt. Mặc Liên âm trầm, Phong Liên Dực cũng dần dần thu lại nụ cười. Hoàng Bắc Nguyệt bị kẹp ở giữa, Phong Liên Dực và Mặc Liên thì mỗi người một bên kéo tay nàng. Hoàng
Bắc Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt càng ngày càng khó coi,
nỗi tức giận trong lòng cũng chậm rãi dâng lên. Hai người này đang chơi trò gì vậy? Lấy nàng để so đấu à? “Buông tay!” Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh, dùng sức đem hai tay rút về. Thấy nàng nổi giận, Phong Liên
Dực vội vàng nới lỏng tay, dù tranh chấp cùng Mặc Liên, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, huống chi năm năm trôi qua, thật vất vả mới có
thể gặp lại nhau, nếu muốn thái độ của nàng không ác liệt như trước, hắn đương nhiên sẽ không cố ý đi chọc nàng . Nhưng Mặc Liên lại tương đối
cố chấp, không chỉ không buông tay, lại còn nắm chặt hơn, gương mặt lộ
ra vẻ nghiêm túc, đến chết cũng không buông!