Đôi mi thanh tú của Hoàng Bắc Nguyệt
nhíu chặt, đưa tay kéo bàn tay đang dùng sức siết chặt của hắn ra:
“Ngươi cũng cút ra cho ta!”
“Nguyệt?” Mặc Liên bị nàng ngăn lại, chợt có chút hốt hoảng. “Mặc Liên các hạ, nam nữ thụ
thụ bất thân, xin tự trọng!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó
không thèm đếm xỉa gì đến hai người nữa mà nhảy lên lưng Băng Linh
Huyễn Điểu, chuyên tâm dưỡng thương. Phong Liên Dực sờ sờ cái mũi, xem ra nàng tức giận thật rồi… A Tát Lôi đi tới, lặng lẽ cười
nói: “Mặc Liên các hạ , Tề vương điện hạ, vương của chúng ta cũng
không phải là nữ tử bình thường, các ngươi xem nàng như hàng hóa mà
tranh đoạt, nàng đương nhiên sẽ mất hứng.” Phong Liên Dực ôn nhã cười cười: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.” Mặc Liên vẫn không hiểu gì cả,
nhưng nghĩ đến lời nói tràn ngập tức giận vừa rồi của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn đoán có lẽ nàng không thích bị hắn kéo tay. Huyễn Linh Thú sau lưng có chút
bất đắc dĩ nhìn hắn, quả nhiên tên này vẫn còn quá ngốc, trước mặt Tề
vương ôn nhu tuyệt sắc lại càng không có năng lực cạnh tranh. Huyễn Linh Thú phe phẩy cánh,
nó cùng Mặc Liên tâm linh tương thông, giữa hai người (thú) rất ít khi
trao đổi, nhưng lần này Huyễn Linh Thú lại chủ động mở miệng trước: “Ta
sẽ quan sát nàng, không để nàng rời đi.” “Mất hứng.” Mặc Liên lặng lẽ nói trong lòng. Huyễn Linh Thú bất đắc dĩ thở
dài nói: “Thật ra dáng vẻ của Hồng Liên giống nàng như đúc, sao ngươi
lại không thích Hồng Liên? Hồng Liên thích ngươi, so với nàng còn
nghe lời hơn.” Mặc Liên mím môi, nét mặt âm
trầm, Huyễn Linh Thú biết mình nói sai, khiến cho người này không vui
rồi, nếu hắn thật sự nổi giận, vậy sẽ rất là đáng sợ, cho nên nó liền
câm miệng không nói thêm gì nữa. Mặc Liên nhảy lên lưng Huyễn Linh Thú, Huyễn Linh Thú lập tức mang hắn bay về phía sau để đoạn hậu. Thấy Mặc Liên cuối cùng cũng
chịu rời đi, Phong Liên Dực từ từ đi về phía Băng Linh Huyễn Điểu, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ lãnh khốc đang ôm hai tay ngồi trên lưng chim. “Tức giận?” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: “Chớ chọc ta!” Phong Liên Dực gật đầu một cái,
hắn biết nàng đang khó chịu, cần được an tĩnh, bởi vậy không nói hai
lời liền đi về phía đám lính đánh thuê, nói cho bọn họ biết cách rời
khỏi Hung Thổ Ngục. Làm xong hết thảy, hắn liền
quay đầu lại. Hoàng Bắc Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế lãnh khốc ngồi
trên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu, mà ở phía sau, Cự Tê Giáp Long đang
chậm rãi đi tới, Thiên Đại Đông Nhi đang đứng trên bả vai nó, từ từ đến
gần nàng. Trong Hung Thổ Ngục bão cát tung bay, tóc của hai thiếu nữ cũng theo đó mà bay múa. Thiên Đại Đông Nhi thấp giọng nói: “Năm năm, ngươi vẫn như cũ.” Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi mỉm cười: “Còn ngươi lại thay đổi. ” Thiên Đại Đông Nhi hung hăng nắm lấy giáp xác cứng rắn của Cự Tê Giáp Long, cười lạnh: “Thật ra,
người thay đổi chính là ngươi, trước đây ngươi không hề lãnh huyết vô tình như vậy, cho dù hèn yếu nhát gan, nhưng lòng của ngươi lại rất
ấm áp.” “Nếu còn giữ tính cách đó, ta sẽ không có cách nào sống sót!” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, trong
con ngươi trong suốt mang theo một tia kiên định chưa từng dao động:
“Nếu ta vẫn là ta của ngày trước, ta làm sao có thể báo thù cho mẫu thân, làm sao có thể sống sót trên đại lục này!? Giữa phiến thiên
địa vô tâm vô tình này, chẳng lẽ ta phải thuận theo nghịch cảnh hay
sao?” Hốc mắt Thiên Đại Đông Nhi lại một lần nữa đỏ lên, đôi môi rung động: “Tiểu…” “Thiếu cung chủ!” Hai hắc y
thiếu nữ từ phía sau nhanh chóng chạy tới: “Quốc sư đại nhân đã thuận
lợi thoát khỏi Tu La Thành, người sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho thiếu cung chủ!” “Biết rồi.” Sắc mặt Thiên Đại Đông Nhi bỗng trở nên lạnh lùng, giống như có một tầng băng sương phủ lên vậy.