Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 405: Chương 405: Tẩy tủy đan 9




“Yên tâm, ta không dễ xúc động như vậy đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười: “Chỉ là nghe nói Thái tử Đông Ly Quốc không lâu sau sẽ tới Lâm Hoài thành, ta muốn xem thử hắn đến tột cùng hạng người gì mà lại có thể vô sỉ đến như vậy!”

Đông Lăng cười rộ lên, nhìn bộ dàng này của tiểu thư, hơn phân nửa là nàng đã có âm mưu quỷ kế gì rồi.

Cũng tốt, Thái tử Đông Ly Quốc kia cũng quá mức vô sỉ, dám làm vậy với Hi Hoà công chúa, giáo huấn hắn một chút cũng không có gì xấu!

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********

Chịu ảnh hưởng của thiên tượng Cửu Tinh Liên Châu, đường phố của Lâm Hoài thành cũng vắng vẻ hơn, phần lớn dân chúng đều là người mê tín, đều vì sự an nguy bản thân mà tuân theo quy tắc “thà tin là có chứ đừng tin là không”.

Hôm qua là ngày Thái hậu hồi triều, vốn là phải ăn mừng trong vài ngày, nhưng bởi vì thiên tượng này, ai cũng không dám ra khỏi cửa.

Trải qua một đêm, đường phố đã được phủ một tầng tuyết mỏng, Lâm Hoài thành là một thành thị bốn mùa ấm áp, cho dù tuyết rơi cũng sẽ không đến mức quá lạnh, nhiều lắm cũng chỉ giống như bây giờ rơi vài bông tuyết, không có gió to mưa lớn làm người ta khó chịu.

Tuyết trước cửa Linh Ương Học Viện đã được quét dọn sạch sẽ. Các học sinh mới trải qua sinh tử trong Phù Quang rừng rậm gặp nhau trước cổng, không nhịn được cùng tụ lại một chỗ, líu ríu thảo luận chuyện tình mấy ngày đó.

Hôm nay phủ Trưởng công chúa chỉ có một mình Hoàng Bắc Nguyệt tới, tối hôm qua Tuyết di nương được Tiêu Vận cứu ra, Tiêu Trọng Lỗi cũng không biết chạy đi đâu mất, Cầm Di Nương thì bị giết, Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Nhu đều ở nhà lo tang sự cho mẫu thân, đương nhiên là không thể tới Học viện.

Bớt đi đám người này, lỗ tai nàng cũng được thanh tịnh không ít.

Hoàng Bắc Nguyệt lên lớp học về binh pháp, lớp học đa số đều là nam tử, nhìn một tiểu cô nương ngồi nghe say mê như nàng đều không khỏi kinh ngạc.

Liêu viện sĩ dạy chương trình học binh pháp nhìn thấy nàng thì rất vui, vuốt vuốt chòm râu nói: “Bắc Nguyệt quận chúa học giỏi như vậy, tương lai sẽ giống như Huệ Văn Trưởng công chúa, là nữ anh hùng không thua kém đấng mày râu của Nam Dực quốc ta!”

Liêu viện sĩ vừa nói thế, các nam đệ tử cũng lập tức lên tiếng tán dương. Vị Bắc Nguyệt quận chúa này gần đây danh tiếng tăng cao, nàng xuất thân cao quý, hơn nữa thực lực lại mạnh mẽ, là đối tượng tốt để tuyển làm thê tử tương lai trong lòng đám thiếu niên quý tộc này.

Sau khi tan học, mấy tên thiếu niên can đảm liền đi tới rủ nàng cùng ăn cơm trưa, kiếp trước Hoàng Bắc Nguyệt cũng là tình nhân trong lòng nam nhân, đối phó với loại chuyện này nàng rất có kinh nghiệm.

Nói vài câu, không đắc tội người nào mà vẫn có thể đuổi bọn họ đi, lại còn lưu lại ấn tượng rằng mình là tiểu thư rụt rè có gia giáo, điều này càng làm cho bọn họ động tâm không thôi.

“Này, các ngươi đừng có cản trở nàng nữa!”

Lạc Lạc không biết từ nơi nào chạy đến, thấy mấy tên thiếu niên ngang nhiên gạ gẫm Hoàng Bắc Nguyệt, hắn lập tức đại nghĩa lẫm nhiên đi tới.

Trải qua chuyện tình trong phủ Trưởng công chúa, trong lòng Lạc Lạc đã đem nàng xem thành hảo hữu, nhìn thấy nàng gặp nạn, hắn tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Lạc Lạc đi tới đứng trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ngẩng đầu nhìn mấy người cao hơn mình một cái đầu kia, từ sau khi bái Hí Thiên làm sư phụ, hắn chẳng còn e ngại đám người này nữa.

“Các ngươi đừng thấy nàng còn nhỏ thì có thể khi dễ nàng, còn có bổn thiếu gia ở chỗ này!”

Mấy người thiếu niên quý tộc kia tự nhiên biết hắn là thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ, là nhân vật không thể trêu vào, tuy nhiên bọn hắn đều là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, nghe giọng nói kiêu ngạo như vậy đương nhiên cũng có mấy phần tức giận.

“Chúng ta chỉ cùng Bắc Nguyệt quận chúa kết giao bằng hữu, việc này có quan hệ gì với ngươi? Tránh ra tránh ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.