Thừa dịp người của
Linh Ương Học Viện đang vây khốn Hoàng Bắc Nguyệt, người của hắn sẽ bất
thình lình đi ra, giải quyết nha đầu kia!
Chuyện này cũng không
thể trách hắn lòng dạ độc ác. Trong tay nha đầu kia có một con Chức Mộng Thú, chỗ lợi hại của nó bọn họ vô cùng rõ ràng, vạn nhất bị nàng bắt
được, vậy bọn họ nhất định sẽ chết không nhắm mắt!
Mắt thấy càng
ngày càng có nhiều người vây quanh, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, những
người này không khỏi quá coi thường năng lực của Chi Chi rồi!
Phảng phất như bị vũ nhục, Chi Chi bất mãn “chi nha” một tiếng, tần suất rung động của cọng hành màu xanh trên đầu càng nhanh hơn.
“Có bản
lĩnh thì hãy phong bế năm giác quan lại, bằng không, các ngươi cứ chơi
đùa cùng Chức Mộng Thú đi!” Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn không đặt đám
người này vào trong mắt.
Dưới tình huống bình thường, bị nhiều
người vây quanh như vậy, có lẽ nàng sẽ có một chút sợ hãi, dù sao nàng
cũng chỉ có một mình, thực lực của nàng còn chưa đạt tới trình độ lấy
một địch mười.
Nhưng bây giờ có Chức Mộng Thú, nàng hoàn toàn
không cần phải lo lắng, cuộc chiến đấu này căn bản không hề công bằng,
nàng muốn đùa giỡn, muốn giở thủ đoạn, những người này có thể qua được
nàng sao?
“Viện trưởng…” Có mấy vị trưởng lão đã sắp chống đỡ không nổi, lảo đảo đứng trên lưng Linh thú, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Năng lực của Chức Mộng Thú quả thật quá kinh khủng. Nếu bọn họ phong bế năm
giác quan, bọn họ chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, nhưng nếu không phong bế, vậy bọn họ cũng chỉ có thể bị Chức Mộng Thú thao túng.
Vài vị trưởng lão thực lực không mạnh lắm đã bắt đầu rơi vào ảo giác, không phân biệt rõ người trước mắt là địch nhân hay là người bên mình.
Chứng kiến tình cảnh như thế, Thương Hà viện trưởng bất đắc dĩ thở dài một
tiếng, rốt cục cũng không mềm lòng nữa: “Không cần hạ thủ lưu tình, toàn lực tiến công đi! Mối họa như thế ngàn vạn lần không thể lưu lại được!
“Vâng!” Các trưởng lão nhận lệnh, cùng nhau tấn công về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
“Các ngươi đánh về phía nào vậy? Ta ở chỗ này cơ mà.” Thanh âm mang theo ý cười của Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau vang lên.
Trên trán Thương Hà viện trưởng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thầm nghĩ: Trúng kế!
Mấy vị trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ lao qua, phát hiện hướng
đó không ngờ lại là người của mình, thiếu chút nữa là gây ra đại họa
rồi!! (Dạ: hừ, thấy Nguyệt tỷ tốt bụng nhắc nhở chưa, vậy mà còn ở đó
sống chết đòi bắt Nguyệt tỷ)
“Viện trưởng, xin hãy mời Linh Tôn
ra đi!” Nam Cung trưởng lão lau mồ hôi trên trán, nheo mắt lại, miễn
cưỡng thấy rõ người trước mắt là ai.
“Linh Tôn nếu muốn đi ra thì đã sớm đi ra!” Thương Hà viện trưởng trầm giọng nói: “Chuyện này là nội loạn bên trong Hoàng tộc, chỉ sợ Linh Tôn sẽ không nhúng tay vào!”
“Vậy…vậy phải làm thế nào?”
Thương Hà viện trưởng nhắm mắt lại, sau một lát lại mở ra, giống như rốt cục
cũng hạ quyết tâm: “Các ngươi cố chống đỡ một lúc, ta đi một chút rồi sẽ về ngay.”
Nam Cung trưởng lão trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Viện trưởng, chẳng lẽ ngài muốn…”
“Đã đến nước này…còn có lựa chọn nào khác sao?”Thương Hà viện trưởng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, trong ánh mắt có chút thương tiếc.
Đứa nhỏ này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nhiều năm trôi qua, đến bây giờ mới biết được cái chết của Huệ Văn trưởng công chúa là do một tay Thái
hậu thao túng, trách không được nàng lại phẫn hận điên cuồng như vậy.
Đổi lại là người khác thì cũng sẽ như thế, ai có thể giữ được tỉnh táo trong hoàn cảnh này đây?
“Lệ!”
Cuồng phong bốn phía nổi lên, Xích Vĩ Hạc ngâm một tiếng, nhanh chóng mang
Thương Hà viện trưởng một thân tiên phong đạo cốt từ trên quảng trường
rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, lão gia hỏa này không biết muốn đi
làm cái gì. Mặc kệ, trước tiên phải đánh một trận ở nơi này đã, nàng
thầm nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Thất Tháp.
Lão gia hỏa, ngươi rốt cục muốn làm cái gì đây?