Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 437: Chương 437: THIÊN HẠ LÀ ĐICH 5




Nếu động tác không nhanh một chút, ta sẽ mặc kệ ngươi!

“Hoàng Bắc Nguyệt, mau nhanh chóng cúi đầu chịu trói, ta sẽ thả ngươi một con đường sống!” Nam Cung trưởng lão quát to.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: “Ngay cả ta ở đâu còn không biết mà dám xuất khẩu ngông cuồng?”

Chẳng qua nàng chỉ muốn tạo ra ảo ảnh, làm cho mấy vị trưởng lão kia lạc ở bên trong, cũng không muốn lấy đi tính mạng của bọn họ, nhưng…Tĩnh An vương lại phái người tới, nàng cũng sẽ không khách khí!

Quay người lại, mấy triệu hoán sư dưới trướng của Tĩnh An vương trông như hổ rình mồi, bởi Chức Mộng thú ảnh hưởng, rõ ràng mấy người này cũng không chịu nổi, nhìn thấy nàng xoay người, đồng loạt lùi về phía sau từng bước.

Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn lên, khinh thường mỉa mai bọn họ: “Một triệu hoán sư cửu tinh, hai triệu hoán sư bát tinh, thậm chí có cả một hoàng kim chiến sĩ, vậy mà vẫn muốn ngăn cản ta?”

Mấy người cao thủ nhìn nhau, nói: “Nếu ngươi mà không có Chức Mộng thú, hà cớ gì chúng ta lại phải sợ ngươi?”

“Nực cười! Nếu ta không có Chức Mộng thú, các ngươi cũng bốn đấu một, vậy mà vẫn còn mặt mũi? Huống chi, ta không có Chức Mộng thú, các người cũng chỉ là những tiểu lâu la, chả cần ta phải để vào mắt!”

Cho dù kia là triệu hoán sư cửu tinh lợi hại, cùng lắm cũng chỉ có linh thú cấp mười một mà thôi, Băng Linh Huyễn Điểu vừa ra lập tức giết hắn trong nháy mắt!

Huống chi, thần thú Tiểu Hồ còn chưa có phát uy, chỉ coi những người này như một bữa ăn sáng!

“Nhóc con, ăn nói ngông cuồng!” triệu hoán sư cửu tinh nổi giận.

“ Cuồng? Nào có ngông cuồng như các ngươi? Nếu mỗi một người đều là cao thủ, vậy thì thử nhìn một chút, xem ai lợi hại hơn đi!” Hoàng Bắc Nguyệt cười lớn, Chi Chi vô cùng hưng phấn rung cọng hành trên đầu.

Nét mặt mấy người kia xuất hiện vẻ hoảng sợ, sau phút chốc ánh mắt dại ra, chợt đại khai sát giới tiến phía đối phương!

Một triệu hoán sư cửu tinh, hai triệu hoán sư bát tinh, còn cả hoàng kim chiến sĩ, trận chiến này, chắc chắn sẽ có nhiều phần đặc sắc!

Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không có tâm tình thưởng thức, Thương Hà viện trưởng có thể trở về bất cứ lúc nào, nàng muốn biết rõ ràng một chuyện!

Giấu Chức Mộng thú xong, mang theo Tiểu Hổ nhảy lên khán đài, thái hậu, Hoàng thượng, hoàng hậu đều mê man, bảy đến tám người cũng nằm trên mặt đất, nhảy qua bọn họ, khom lưng nâng thái hậu dậy.

Thái hậu phát ra một tiếng ưm, mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đúng là nàng, hốc mắt đỏ lên nói: “Bắc Nguyệt …”

“Có lời gì, giữ lại đợi một lát nói đi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh như băng nói.

Thái hậu không biết nàng muốn đem mình tới nơi nào, nhưng lúc này một chút cũng không sợ, cũng không có phản kháng gì.

Báo ứng thủy chung đều phải tới, trong bốn năm, mỗi ngày mỗi đêm bà đều ra ngoài cầu phúc, thường bầu bạn với Thanh đăng và Phật kinh, tưởng rằng cuối cùng trong lòng cũng đã bình ổn, nhưng giờ khơi lại chuyện năm đó, trong lòng lại cảm thấy đau nhói không chịu nổi.

Rốt cuộc bà cũng là hung thủ!

“Hoàng Bắc Nguyệt!” Phía sau Chiến Dã đã đuổi theo kịp, do năng lực của Chức Mộng thú, hắn cũng không dễ chịu hơn là bao, chẳng qua là hắn có Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân rất lợi hại thuộc “Ngũ linh” , mạnh hơn hẳn so với một linh thú, vì vậy có thể mang hắn ra ngoài.

Đi ra thấy Hoàng Bắc Nguyệt muốn mang thái hậu đi, lập tức đuổi theo.

Hoàng Bắc Nguyệt không quay đầu lại, chỉ dìu thái hậu đi thẳng về phía trước, tất cả mọi người vẫn bị Chức Mộng thú giam giữ trong mơ vẫn chưa tỉnh lại, bởi vậy phía trước căn bản là không có ai ngăn cản nàng!

Chiến Dã nhức đầu xoa trán, chợt có chút không chịu được, từ trên lưng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân té xuống.

“ Hoàng Bắc Nguyệt, đó là thân tổ mẫu của ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.