Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 312: Chương 312: Trả lại gấp mười lần (16)




Nhiều người ở đây, Cảnh Trung khụ một tiếng thấp giọng nói: “Mời quận chúa đến chỗ khác nói chuyện.”

Hoàng Bắc Nguyệt đi theo Cảnh Trung tới nơi ít người, thấy Cảnh Trung muốn nói lại thôi, vẻ mặt rối rắm, liền nhẹ giọng nói: “Cảnh thúc thúc, chuyện này có liên quan đến cha tay hay không.”

Cảnh Trung ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu mười hai tuổi này, âm thầm sợ hãi than nàng thông minh mẫn cảm.

“Quận chúa, chuyện này định đoạt như thế nào tại hạ không dám tự mình quyết định, vẫn xin quận chúa bảo cho biết.” Cảnh Trung thấp giọng nói, việc này liên quan tới danh dự của phủ trưởng công chúa, liên lụy đến thân tình cha con của Bắc Nguyệt quận chúa, hắn là người ngoài, chính là theo lẽ công bằng chấp pháp, cương trực công chính nhưng cũng không đành lòng.

Chứng kiến Bắc Nguyệt quận chúa tuổi còn nhỏ như vậy, trong lòng vẫn là bị xúc động, nếu như trưởng công chúa Huệ Văn còn sống, đứa nhỏ này sao phải chịu khổ như thế?

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, lập tức thản nhiên cười nói: “Nên làm như thế nào, Cảnh thúc thúc hãy quyết định đi, việc này là việc công, Bắc Nguyệt không dám nhúng tay.”

Cảnh Trung thở dài một tiếng, quả nhiên là người trưởng công chúa Huệ Văn giáo dục, đều thông tuệ hiểu chuyện.

“Cảnh thúc thúc.” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói: “Ta muốn gặp mặt hắn, không biết có gì bất tiện không.”

“Đương nhiên là không sao, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đem hắn tới đây.”

Cảnh Trung trở về dẫn người tới, Đông Lăng đứng ở xa nhìn nàng, nghĩ đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt lại hướng nàng phất phất tay, ý bảo nàng không nên lại đây.

Rất nhanh, Tiêu Viễn Trình đã được hai người của Đình Úy Tự mang tới đây, đại khái là nhìn thấy thủ hạ của hắn bị hành hình, phía kia máu tanh rất khủng khiếp, cho nên hắn sợ đến mức hai chân như nhũn ra, đứng cũng đứng không vững, không ai dìu nên trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.

Hoàng Bắc Nguyệt trên cao nhìn xuống nhìn hắn, lạnh lùng gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Tiêu Viễn Trình cả người run run, lập tức ngẩng đầu lên, duỗi tay muốn bắt lấy quần áo của Hoàng Bắc Nguyệt, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh ra, vẻ mặt chán ghét, làm như tay của hắn rất bẩn, thật ghê tởm?

Tiêu Viễn Trình lão lệ tung hoành nói : “Phụ thân bị oan, Bắc Nguyệt, phụ thân sao có thể sẽ hại ngươi? Phụ thân thật sự bị oan!”

“Nếu đúng là bị oan, phụ thân nên tìm Đình Úy đại nhân để làm sáng tỏ, nói với ta làm cái gì? Ta không phải Đình Úy, không thể định tội của ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.

Tiêu Viễn Trình tâm tàn ý lạnh, biết lần này chính mình phải chịu hiềm nghi như thế nào cũng không tẩy sạch được, Cảnh Trung là một rất nhân vật lợi hại, hắn tìm được chứng cớ, như vậy tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội thoát thân!

Trong lòng hắn quay cuồng, chậm rãi so đo tự hỏi, rốt cuộc nước mắt giàn giụa, đầu cúi trên mặt đất.

“Bắc Nguyệt, phụ thân thật sự không muốn hại ngươi, thầm nghĩ đem Chu quản gia diệt trừ, nhưng sao có thể nghĩ đến kẻ được phái đi lại vô dụng như vậy, thế nhưng… ”

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, lấy cớ rất tốt! Đem tội danh đẩy toàn bộ cho người khác, trở thành sai lầm của người khác, còn hắn một chút cũng không sai.

Tới nước này rồi mà, thân tình cha con của hai người lúc đó đã mong manh như vậy, Tiêu Viễn Trình còn muốn vãn hồi cái gì? Nàng không phải là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia ngây thơ không hiểu chuyện, đơn thuần nhu nhược, bị bọn họ hại chết cũng còn không biết!

“Phụ thân, hôm nay gọi ngươi một tiếng phụ thân, là bởi vì ta và ngươi huyết mạch tương liên, nếu như không có một tầng này, lấy mọi việc mà ngày xưa ngươi đối xử với ta, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay, vô luận như thế nào ta cũng không bỏ qua cho ngươi!”

Tiêu Viễn Trình ngẩng đầu, hung hăng nuốt nước miếng, gật mạnh đầu nói : “Đúng, đúng! Ta là phụ thân thân sinh ra ngươi, Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn cha của mình bị chém đầu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.