Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 313: Chương 313: Trả lại gấp mười lần (17)






“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì phải đòi mạng, đây là điều hiển nhiên!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, đột nhiên bên khóe miệng cong lên lãnh khốc nói, “Phụ thân, ta cũng là con gái của ngươi, vì sao có thể đối xử với ta nhẫn tâm như thế?”

Môi Tiêu Viễn Trình run rẩy, mấy lần há mồm, cũng nói không ra lời.

Cũng đúng là nữ nhi của hắn, nhưng đối đãi với Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu hắn là một phụ thân hiền lành, còn đối với Hoàng Bắc Nguyệt thì sao đây? Trừ việc đem oán hận của hắn đối trưởng công chúa chuyển dời lên trên người nàng, hắn chưa từng có nghĩ qua trách nhiệm của một phụ thân!

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, lạnh nhạt cười rộ lên, chậm rãi nói: “Tiêu Viễn Trình, ngươi quả nhiên là súc sinh! Mẫu thân của ta năm đó mắt bị mù, mới gả cho ngươi!”

Cả người Tiêu Viễn Trình ngẩn ra, người vốn co rúm lại vì run rẩy, nhưng lại đột nhiên kích động lên, sắc mặt trắng bệch nói: “Mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi gả cho ta, cũng không có một ngày là thật tâm! Nếu như không phải năm đó ta bị che mắt hai tròng mắt, nhất định sẽ không lấy nàng!”

Hoàng Bắc Nguyệt cả người run lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Nàng gả cho ta, cũng là bởi vì, bởi vì” Tiêu Viễn Trình kích động dần dần giảm xuống, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền ngậm mồm không nói.

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt dữ tợn thống khổ, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn cảm thấy nam nhân này có chút đáng thương, không cần hắn nói ra mồm, nàng cũng biết, trưởng công chúa Huệ Văn gả cho hắn, tuyệt đối không phải bởi vì coi trọng hắn.

Tiêu Viễn Trình hèn nhát như thế, lại hèn hạ vô sỉ, người như vậy, làm sao trưởng công chúa Huệ Văn có thể để ý hắn?

Trong này nhất định là có ẩn tình mà nhiều người không biết, có lẽ là liên quan tới chính trị, hoặc có thể là cái khác.

Nhưng mà, mặc kệ là cái gì, có thể trách trưởng công chúa sao? Là do Tiêu Viễn Trình tham vinh hoa, chỉ vì lợi ích trước mắt, mới lựa chọn cưới trưởng công chúa làm vợ để làm phò mã.

Phàm là hắn có một chút cốt khí, cũng không trở thành người nửa đời cũng không có một chút tôn nghiêm!

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt của hắn, một chữ nói: “Phụ thân, chuyện ngươi làm, ta có thể không truy cứu, nhưng ta hỏi ngươi một việc, ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta!”

“Chuyện, chuyện gì?” Tiêu Viễn Trình lắp bắp nói, đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt trong suốt lạnh như băng của Hoàng Bắc Nguyệt, lông tơ trên người cũng dựng thẳng đứng lên.

Qua vài chục năm, như thế nào mà hắn cho tới bây giờ cũng không có phát hiện Hoàng Bắc Nguyệt có ánh mắt đáng sợ tới như vậy?

“Mẫu thân của ta qua đời như thế nào?” Đôi tay nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng cầm lấy cằm hắn, ngăn cản hắn bởi vì sợ hãi mà dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tiêu Viễn Trình run rẩy nói: “Bệnh, chết vì bệnh ”

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt hàn quang chợt lóe, lạnh lùng nói: “Ngươi nói láo!”

“Ta, vì sao ta phải nói dối? Năm đó nàng bệnh nặng, trong cung phái tới mười mấy ngự y , cũng bó tay không có cách nào, cho đến khi nàng chết vẫn có thái y chăm sóc, nguyên nhân nàng ra đi, hơn mười vị ngự y đều nói là do bệnh, chuyện này ai ai cũng biết ”.

Trong đầu Tiêu Viễn Trình đột nhiên hiện lên cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi, chẳng lẽ ngươi hoài nghi là ta?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chẳng lẽ chuyện này, Tiêu Viễn Trình cũng không biết dù chỉ một ít?

Nàng thông thạo cách quan sát vẻ mặt của một con người, hiểu được tâm lý học, biết một người lúc nói dối, là bộ dáng gì.

Tiêu Viễn Trình là một người ngu ngốc, hắn nói dối cũng không có khả năng cao minh đi, không có khả năng thoát được ánh mắt của nàng!

Nhìn nàng ngơ ngẩn, Tiêu Viễn Trình thoáng cái giật người ra khỏi tay nàng, đột nhiên trở nên có cốt khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.