Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 301: Chương 301: Trả lại gấp mười lần (5)




Đông Lăng nhìn nàng, trong lòng vô cùng đau xót. Tại sao lão gia không thương yêu tiểu thư như Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư, như vậy thì tốt biết bao?

Tại sao tiểu thư tốt như vậy lão gia lại không yêu thương nàng, không thích nàng thậm chí còn muốn…

Kiểm tra một lần Dung Nguyệt Hiên xong cũng không cảm thấy có chỗ nào khả nghi, Hoàng Bắc Nguyệt mới trở về phòng thì Đông Lăng đã đem dồ thu xếp xong. Nơi này so với Lưu Vân các thì lớn hơn cũng sang trọng hơn không ít.

“Tam cô nương, cô nương nhà chúng ta mang cho tới cho ngươi bát thuốc.” Bên ngoài có người gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt liếc Đông Lăng một cái, Đông Lăng liền đi mở cửa.

Quả nhiên là Tiêu Vận tự mình bưng bát thuốc đi vào, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở bên giường, liền cười nói: “Tam muội muội đang muốn đi ngủ sao? Mau uống bát thuốc này đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười tiếp nhận, vừa ngửi thấy mùi vị kia liền nhíu mày, quả nhiên là không có độc. nhưng mà cẩn thận ngửi lại có thể thấy được mùi vị của dược liệu.

Thân thể của nàng bách độc bất xâm, uống cái này cũng không có vấn đề gì, liền bày đặt làm trò trước mặt Tiêu Vận mặt uống một ngụm.

“Đã trễ thế này còn làm phiển Nhị tỷ tỷ, thật sự là không yên tâm.”

Tiêu Vận nhìn thấy nàng uống một ngụm, tảng đá trong lòng liền được đặt xuống. Ban đầu còn lo lắng Hoàng Bắc Nguyệt phòng bị mà không chịu uống nhưng bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng

“Tam muội muội sao lại nói vậy? Ta là tỷ tỷ tự nhiên phải chăm sóc ngươi.” Tiêu Vận cười nói, “Đêm đã khuya, ta không quấy rầy Tam muội muội nghỉ ngơi .”

“Đông Lăng, nhanh tiễn Nhị tỷ tỷ.”

“Không cần .” Tiêu Vận khoát khoát tay, mang theo nha hoàn Hạ Ny đi ra ngoài.

Nàng vừa đi, Hoàng Bắc Nguyệt cầm bát thuốc, đem toàn bộ canh vừa uống nôn ra.

Đông Lăng trợn to hai mắt, cười nói: “Tiểu thư từ nơi nào học được kỹ thuật này vậy? Miệng ngậm canh mà vẫn có thể nói chuyện.”

“Lần sau dạy ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Cầm lấy áo choàng khoác lên, ẩn núp đi ra ngoài.

Tiêu Vận mang theo Hạ Ny, vội vã về tới Bích Thủy viện, trước đóng cửa nhìn chung quanh một chút, bộ dạng cảnh giác, không phải là có tật giật mình sao?

Thân ảnh màu đen Hoàng Bắc Nguyệt vô thanh vô tức ở trên nóc nhà, nghe thanh âm, lấy ra một mảnh ngói, nhìn vào trong, đúng là phòng Tuyết di nương.

Tuyết di nương mới vừa tắm sạch, đang ở trong phòng trang điểm, tự mình cầm lược chải tóc, tất cả nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài.

“Nương, nàng uống!” Tiêu Vận vui mừng đi qua, ôm bả vai Tuyết di nương: “Lần này, cuối cùng có thể kê cao gối không lo.”

“Ngươi chính mắt nhìn nàng uống ?” Tuyết di nương vẫn có chút không yên lòng, như thế nào thuận lợi như vậy? Hoàng Bắc Nguyệt không phải rất thông minh sao?

“Đúng!” Tiêu Vận như chém đinh chặt sắt nói: “Ta xem nàng chắc là hôm nay bị kinh sợ không nhỏ.”

Tuyết di nương lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: “Uống thuốc này xong, nàng cũng sẽ giống như Trưởng công chúa, cho dù là thần tiên cũng không cứu được, cuối cùng thổ huyết mà chết.”

Nghe được Tuyết di nương nhắc tới nguyên nhân chết của trưởng công chúa Huệ Văn, Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe! Quả nhiên, năm đó đúng là nàng hạ độc trưởng công chúa, mới để cho trưởng công chúa thân thể luôn luôn khoẻ mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!

Nữ nhân ác độc! Vong ân phụ nghĩa! Lòng lang dạ sói! ,

Tiêu Vận chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Nương,thuốc này lợi hại như vậy sao, thật sự ngự y cũng tra không được sao?”

“Đó là tự nhiên, thuốc này rất bí ẩn, coi như là luyện dược sư, cũng nhìn không ra.” Tuyết di nương âm lãnh cười rộ lên.

“Nương, thuốc lợi hại như vậy, ngươi là như thế nào có được ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.