Đến lúc đó, không chỉ riêng là phóng hỏa giết người đơn giản như vậy, mà
còn tham ô tư tàng, những chuyện này một cái cũng chạy không thoát, nói
không chừng, ngay cả chuyện nhiều năm nay Hoàng Bắc Nguyệt chịu khổ
trong phủ cũng có thể để lộ ra ngoài.
Điều này làm cho bọm họ sao có thể an tâm ?
Từ Tiêu Viễn Trình, đến Cầm di nương, Tuyết di nương, các tiểu thư mới vừa rồi còn làm bộ làm tịch, giờ phút này mặt ai cũng xám như tro.
Chiến Dã lưu lại một đội Hắc Sắc kỵ binh bảo vệ bên ngoài phủ trưởng công
chúa, đuổi người phủ An quốc công đi, liền dẫn người của mình rời đi.
Cầm di nương được Tiêu Trọng Kỳ đỡ, từ dưới đất đứng lên, còn chưa đứng vững, liền bị một bạt tai của Tiêu Viễn Trình hướng tới.
“Đều do ngươi tự chủ trương.“ Tiêu Viễn Trình hét lớn, nhưng vừa nghĩ đến
Hoàng Hắc Nguyệt đứng bên cạnh, cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể thở phì phò chắp tay sau lưng rời đi.
Cầm di nương bị một cái tát
kia đánh cho khóe miệng chảy máu, rơi nước mắt, nhiều năm nay theo hắn,
chuyện gì cũng vì hắn mà tính, hôm nay chỉ vì chuyện cỏn con như vậy mà
đánh nàng?
Tuyết di nương lạnh lùng nói : “Cầm muội muội, trước khi làm việc, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm, để tránh hại người hại mình“.
Nói xong, cười lạnh một tiếng, nhìn về Hoàng Bắc Nguyệt, ôn nhu nói: “Tam
cô nương hôm nay bị kinh sợ không nhỏ, thân thể ngươi vốn không tốt, chỗ ta có chút thuốc bổ, một lát để Nhị tỷ ngươi mang qua uống, ngủ một
giấc, sáng mai dậy sẽ tốt “
“Làm phiền Tuyết di nương “. Hoàng
Bắc Nguyệt cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, liếc nhìn đám người Cầm di nương, liền dẫn Đông Lăng về Dung Nguyệt hiên nghỉ ngơi.
Dung Nguyệt hiên này không giống như Lưu Vân các, là nơi hoang phế nhất
trong phủ trưởng công chúa, Dung Nguyệt hiên cùng Bích Thủy viện mà
Tuyết di nương ở chỉ có một ao nhỏ ngăn cách, hai mặt đối nhau, tiện
đường đi lại.
Trên đường đi, Đông Lăng không yên lòng nói: “Tại
sao tiểu thư lại đáp ứng uống thuốc Tuyết di nương đưa tới? Ta xem nàng
nhất định không có ý tốt“
“Ta tự nhiên biết nàng không có ý tốt,
chỉ là ta đoán nàng cũng không đần như vậy, nếu nàng ta hạ độc trong
thuốc, ta uống vào rồi chết, nàng ta cũng ăn không hết đau khổ đâu,
chuyện ngu xuẩn như vậy, sợ rằng Tuyết di nương làm không được”.
“Tiểu thư đã cân nhắc, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?“
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nói: “Trước đừng đả thảo kinh xà, một lát xem nàng đưa tới thứ gì “
“Vẫn là tiểu thư lợi hại.“ Đông Lăng tự hào nói, giống như khen ngợi tiểu
thư, lại tựa như khích lệ nàng, “chờ ngày mai, Cảnh Trung đại nhân của
Đình Úy phủ tra ra rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó, chúng ta một chút
cũng không được mềm lòng.“
Nụ cười bên khóe miệng Hoàng Bắc
Nguyệt từ từ biến mất, khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên hiện lên buồn bã,
“tra rõ ràng rành mạch, ta tự nhiên vui mừng, muốn hại người của ta,
thiên đao vạn quả cũng không quá đáng, nhưng nếu như…“
“Tiểu thư
ngàn vạn đừng nghĩ loạn“ Đông Lăng ý thức được nàng đang nghĩ gì, lập
tức sợ hết hồn, “mặc dù lão gia đối với tiểu thư không tốt, nhưng mà hổ
dữ không ăn thịt con.“
“Đã đến mức độ này, nói thật ta đã không
còn quan tâm đến tình thân, đối với ta, trước giờ chưa từng có tình
thân, nếu hắn bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.” Hoàng Bắc Nguyệt dừng
bước, đánh một quyền trên cột gỗ hành lang, lập tức trên cột gỗ liền
xuất hiện dấu tay nhàn nhạt.