Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, ý bảo hắn cúi đầu sát lại, sau đó nhỏ giọng dặn dò vài câu, mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ nhìn nàng, Phong Nhã Ngọc gật gật đầu, vui vẻ đứng dậy rời đi.
“Vương?” A Tát Lôi ngờ vực nhìn về phía nàng, không biết nàng lại muốn làm gì.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vuốt vuốt quần áo, nói: “Chờ xem kịch đi.”
Dưới lầu, đám người kia cũng đi vào trong tửu quán này, chưởng quầy lập tức chạy ra ân cần tiếp đón.
“Tiêu phu nhân cùng các vị phu nhân đại giá quang lâm, mời lên gian phòng ở giữa.”
Dẫn đầu là một thiếu phụ y phục hoa lệ, trang điểm đẹp đẽ được gọi là Tiêu phu nhân trong miệng chưởng quầy, chỉ thấy nàng nhìn thoáng qua đám khách bên trong, có chút không vui.
Nha hoàn bên người nhìn thấy sắc mặt của nàng lập tức nói: “Chưởng quầy, phu nhân nhà chúng ta đến đây là vinh hạnh cho các ngươi, trong tửu lâu này lung tung lộn xộn loại người nào cũng có, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của các phu nhân, mau đuổi hết đi, tiền ăn của bọn họ cứ tính vào sổ của phu nhân!”
Nghe nha hoàn này nói vậy, tất cả khách khứa trong tửu lâu đều tỏ vẻ khó chịu, cho dù là người có tiền cũng không thể ức hiếp người khác như vậy được!
Mặt chưởng quầy cũng hiện rõ vẻ khó xử, nói: “Tiêu phu nhân, người xem, khách điếm của chúng ta sau này còn muốn buôn bán. . . . . . .”
“Hừ!” Nha hoàn kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói “Ngươi cũng biết phu quân của phu nhân chúng ta? Chính là nhị công tử của Đô Sát viện Tả Ngự Sử! Có thể đóng cửa quán của ngươi một cách dễ dàng! Hơn nữa phu nhân nhà chúng ta còn là đại thiểu thư của phủ trưởng công chúa, các ngươi dám đắc tội sao?”
Nha hoàn này vừa nói ra, đám người này đều tiến đến lấy lòng vị Tiêu phu nhân đang đứng ở trước người bọn họ.
Mồ hôi lạnh trên lưng chưởng quầy chảy ròng ròng, nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng vẫn là không có cách nào chống lại cường quyền mạnh mẽ, đành phải buồn bã quay đầu, xin lỗi khách trong quán.
“Các vị, hôm nay quán không tiện, tiền ăn của tất cả, toàn bộ đều miễn .”
Những vị khách này vẻ mặt đều ấm ức, nhưng bọn họ cũng tự biết không thể trêu vào vị quý nhân này, chỉ có thể buồn bực đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ở trên lầu hai đi ra một vị khách nhân tầm mười sáu mười bảy tuổi, dáng người thanh tú, là một tiểu nha hoàn hết sức xinh đẹp, đứng ở trên hành lang, nói vọng xuống : “Hoá ra ở đế đô vẫn còn những người ngang ngược như vậy, ăn một bữa cơm cũng phải đuổi người, thật ngại quá, hôm nay công tử nhà ta tâm trạng không tốt, không muốn đi.”
Tiêu phu nhân kia tức giận ngẩng đầu, vài năm nay, chưa từng có người nào dám kiêu ngạo nói chuyện với nàng như vậy!
Sắc mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Tiêu phu nhân đừng nóng giận, trong gian phòng kia là khách từ bên ngoài tới, không biết thân phận tôn quý của ngài.”
“Ai nói không biết?” Người đang nói chuyện là A Lệ Nhã, vừa rồi có nghe qua Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò, lập tức nói “Vị gọi là Tiêu phu nhân này, chính là Tiêu Linh đại tiểu thư của phủ trưởng công chúa, Tiêu Linh tiểu thư được gả cho nhị công tử của Đô Sát viện Tả Ngự Sử, thân phận hai người cũng thật xứng đôi .”
“Ngươi câm mồm! Đây là nơi nào lại có thể để một nô tì hèn hạ đến nói năng xằng bậy!” Vị Tiêu phu nhân kia tức giận đến mức mặt trắng bệch, quát A Lệ Nhã.
A Lệ Nhã vốn nhát gan, bị nàng quát như vậy lập tức quay trở về phòng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
A Tát Lôi thấy vậy, liền đi ra ngoài “Một thứ nữ cũng dám lớn lối làm càn như vậy, xem ra Đô Sát viện Tả Ngự Sử cùng phủ trưởng công chúa cũng không ra gì như vậy!”
Tiêu Linh bị chọc tức không hề nhẹ, vung tay lên ra lệnh cho mấy tên đầy tớ nói: “Mau bắt mấy tên không biết tốt xấu kia xuống đây! Ta muốn cho bọn họ biết sự lợi hại của ta!”