Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 769: Chương 769: Trở Lại Nam Dực Quốc (7)




Đám đẩy tớ ở một bên đồng loạt xông lên, vừa đi vừa hùng hổ khiêu khích, rất kiêu căng ngạo mạn.

Sắc mặt A Tát Lôi trầm xuống, những người này, tuy là quý tộc nhưng một chút lễ giáo tối thiểu cũng không có!

Bóng dáng hắn chợt loé, giống như gió xoáy biến mất tại chỗ, với mắt thường rất khó thấy rõ tốc độ của hắn, bay nhanh đi xuống cầu thang, những đám gia đinh đang đi lên bỗng nhiên ngã trái ngã phải!

A Tát Lôi nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nhìn thẳng Tiêu phu nhân, nói: “Công tử nhà ta hôm nay sẽ ăn cơm ở đây. Các ngươi có thể làm được gì?”

Tiêu Linh hoảng sợ, tuy nàng ta là một phế vật, từ nhỏ đã không thể học võ cũng không có thiên phú làm triệu hoán sư, nhưng vừa nãy nhìn thoáng qua người kia dụng võ, thân thủ như vậy có lẽ là cao thủ, chỉ sợ là một vị cao thủ vô cùng lợi hại!

Lần này nàng đá trúng phải tấm cửa sắt rồi, vào lúc này, trêu chọc nhầm cao thủ sẽ rất phiền phức.

Nhưng mà, nơi này có nhiều người nhìn như vậy, nếu nàng yếu thế, sau này làm sao còn mặt mũi ở lại thành Lâm Hoài nữa?

“Đừng tưởng rằng dựa vào có chút bản lĩnh thì ta sẽ sợ ngươi! Ở thành Lâm Hoài, không có ai mà Tiêu Linh ta không thể đối phó được, nếu các ngươi dám ở lại đây, ta chắc chắn sẽ dẹp bỏ các ngươi!” Tiêu Linh hung dữ nói.

“Ồ?” Từ trong phòng truyền ra một giọng nói tao nhã nhưng lại trong trẻo lạnh lùng, nói: “Tiêu đại tiểu thư có hành vi xấu xa như vậy nếu bị Tả Ngự Sử đại nhân biết, không sợ hắn sẽ tức giận sao?”

“Hừ! Ta là đại tiểu thư của phủ trưởng công chúa, hắn dám làm gì ta chứ?” Tiêu Linh không chút sợ hãi nói.

“Phủ trưởng công chúa. . . . . .” Người trong phòng như ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nói: “Trưởng công chúa qua đời, Bắc Nguyệt quận chúa hình như vẫn đang mất tích, hoá ra phủ trưởng công chúa bây giờ đã thay đổi to lớn như vậy .”

“Ngươi biết như vậy thì tốt! Ai dám mạo phạm tới người của phủ trưởng công chúa?” Tiêu Linh dương dương tự đắc nói, ơ, nhưng sao nàng cảm thấy giọng nói của người ở trong phòng kia, có chút quen quen?

“Phủ trưởng công chúa bây giờ đang do ai quản lý?” Giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phòng tràn ngập uy nghiêm.

“Là mẫu thân của ta. . . . . . .” Tiêu Linh lập tức có chút chột dạ, buột miệng nói ra, trong lòng cũng có chút để ý, vì sao người này hỏi cái gì nàng phải trả lời cái đó, tràn ngập khí thế!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười: “Phương di nương này thật được.”

Tiêu Linh đang định ưỡn ngực lấy lại uy phong, nhưng lại có một chút cảm giác không đúng, người này từ bên ngoài tới, tại sao lại biết mẫu thân của nàng?

Vừa định mở miệng hỏi, ở bên ngoài tửu lâu tiếng xe ngựa ồn ào chạy đến, Tiêu Linh đang định tức giận mắng to là ai không có mắt, nàng ở trong này còn dám tới đây gây sự, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc bộ quần áo trắng thuần khiết, khuôn mặt dịu dàng, đang được một nha hoàn đỡ xuống, sau đó nhanh chân bước vào trong.

“Nương. . . . . . .” Sắc mặt Tiêu Linh bỗng nhiên có chút khó coi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đi lên: “Nương, tại sao người lại đến đây?”

Người tới đúng là Phương di nương, thấy Tiêu Linh đang ở đây, biết chắc nàng đã gây hoạ lớn, hung dữ trừng mắt lườm nàng, sau đó cũng không nói gì, lập tức đi đến giữa đại sảnh trong khách điếm, trong lúc mọi người đang há hốc mồm thì quỳ xuống!

Mắt Tiêu Linh mở lớn hơn bất kì ai có mặt ở đây, trong trí nhớ của nàng mẫu thân đúng là một người mềm yếu, nhưng cũng không tơi mức nhu nhược, vừa xuất hiện đã quỳ gối!

Việc Phương di nương quỳ xuống làm mọi người khiếp sợ còn chưa hồi phục được tinh thần, lời nói tiếp theo của nàng làm cho tất cả mọi người đều kinh hoảng hơn gấp nghìn lần!

“Nô tì vừa mới nhận được tin quận chúa về thành, vì vậy không kịp nghênh đón từ sớm, để cho quận chúa chịu nhiều uỷ khuất, là nô tì có tội.”

“Nương, người nói cái gì?” Mọi người trong phòng còn chưa tiêu hoá được mọi chuyện, Tiêu Linh đã hét lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.