Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 770: Chương 770: Trở Lại Nam Dực Quốc (8)




“Câm miệng!” Phương di nương quay đầu hung dữ nhìn nàng quát lớn một tiếng.

Tiêu Linh đã quen được nuông chiều, Phương di nương cơ bản là không thể quản nổi nàng, nàng lại quát to : “Nơi này làm sao có thể có quận chúa được? Nương, người hồ đồ, ở nơi này hoàn toàn không có ai!”

Trong giọng nói của nàng, một chút tôn kính với mẫu thân của mình cũng không có, sự vô lễ này khiến cho lòng người ta nguội lạnh.

Phương di nương tức giận đến mức run rẩy cả người, cắn chặt răng chịu đựng.

“Đại tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, so với trước đây tỷ càng thêm tự nhiên như vậy! Rêu rao khắp nơi, lấy quyền ép người, còn chưa nói đến làm ô uế nề nếp gia phong, trong mắt không có trên dưới, bất kính với trưởng bối, ta nghĩ những điều này sau hôm nay cả thành Lâm Hoài đều sẽ biết.”

Cửa phòng ở trên lầu hai mở ra, một thiếu niên lãnh khốc mặc áo bào màu đen đi ra, quạt giấy hơi hơi lay động ở trước người, nàng đứng ở lan can bên trên nhìn thẳng vào Tiêu Linh.

Đám người A Tát Lôi đứng ở hai bên ngay phía sau nàng, tạo thành một khung cảnh giống như sao vây quanh trăng.

Mấy người này ai nấy đều là triệu hoán sư, khí thế cao ngất, những tên đầy tớ bình thường căn bản không thể so sánh!

Bọn họ khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đứng dưới lầu, vẻ mặt khó chịu không che giấu.

Cả người Tiêu Linh run lên, lúc nhìn vào người mặc quần áo màu đen kia, chân mềm nhũn chút nữa thì ngã trên mặt đất.

Lớn lên giống! Người này chỉ là giống mà thôi!

Mọi người ở thành Lâm Hoài đều nói Bắc Nguyệt quận chúa đã chết, năm năm trước nàng vào Phù Quang rừng rậm, đã bị linh thú xé ra thành từng mảnh nhỏ !

Người ở trước mặt chỉ là giả, hoá trang giống nàng ta! Đừng nghĩ có thể lừa gạt được nàng!

Bây giờ tất cả mọi thứ trong phủ trưởng công chúa đều là của nàng, người này có âm mưu đến cướp đồ vật trên tay nàng, không có cửa đâu!

Khoé miệng Tiêu Linh chậm rãi mở ra, đang muốn cười, lại thấy người mặc áo đen kia nhấc tay lên, Tiêu Linh nghĩ nàng muốn ra tay giết mình, sợ tới mức vội vàng túm lấy một nha hoàn che chắn trước mặt!

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường nhìn nàng, tay chậm rãi nâng lên gạt ra hai người đang đứng chắn trước cầu thang.

“Đại tỷ tỷ, tỷ đã nghe qua chuyện ‘tu hú cướp tổ của chim khách’ chưa?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, “Nhưng mà, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không đem mình so sánh với ‘chim khách’, bởi vì ta vốn dĩ là một con chim ưng hung dữ!”

Tiêu Linh thấy lạnh lẽo từ gót chân lên đến cả người, trực tiếp vọt lên trên đầu, nàng không đứng vững nỏi nữa lập tức ngã ngồi trên đất.

“Ngươi, ngươi đã trở lại”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, thu lại quạt giấy, chậm rãi bước dọc theo cầu thang tầng hai đi xuống, vừa đi vừa nói chuyện: “Đúng vậy, bổn quận chúa đã trở lại, đại tỷ tỷ, ta vất vả lắm mới có thể trở về, tỷ không vui sao?”

“Ta, ta đương nhiên vui mừng.” Giọng của Tiêu Linh gần như muốn khóc, vào lúc này, nàng có cố gắng bắt bản thân phải tỏ ra vui vẻ, nhưng cũng không cười nổi .

Hoàng Bắc Nguyệt đã trở lại, đối với nàng mà nói, đó chính là cơn ác mộng lớn nhất đời nàng .

“Ta nhìn nàng một chút cũng không vui vẻ.” A Lệ Nhã bĩu môi nói, trong lòng âm thầm vui vẻ, nàng đã sớm biết Vương của bọn họ có thân phận không tầm thường, quả nhiên là như vậy.

Đám người A Tát Lôi cũng xoa xoa tay, vẻ mặt vui mừng, lúc nãy còn lo lắng Vương của bọn họ nhà nghèo không đủ ăn, bây giờ thì có thể hoàn toàn buông xuống rồi!

Nhìn nữ nhân này thì có thể biết, phủ trưởng công chúa nhất định rất giàu có!

Hoàng Bắc Nguyệt đi đến trước mặt Phương di nương, vươn một tay ra nâng nàng dậy, cười nói: “Nhiều năm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.