Nàng không nhận, Thanh Phong tiên nhân lại nhét vào trong lòng bàn tay nàng: “Lão nhân cần phải đi rồi.” Ông vừa lui vừa cười hì hì hướng nàng nháy mắt: “Nhất định phải nếm thử một chút đó.”
Nghe giọng nói của ông làm như vật này là chè ngọt, thật nhẹ nhàng. Thế nhưng đối với nàng, lại là canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà, quên mất trước kia, quên mất đi yêu hận tình thù của mình.
Thượng Quan Mạn cong môi nhìn ông thoăn thoắt nhảy vào trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.
Kéo váy trở về, con chồn trắng kia cẩn thận đi theo ở sau lưng nàng. Nàng quay đầu lại cau mày, con chồn trắng dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại kêu một tiếng nhỏ.
Nàng thở dài trong lòng, bất quá chỉ là con súc sinh.
“Rầm rầm rầm” “Rầm rầm rầm”
Nửa đêm, người bên trong phủ đã ngủ từ sớm. Người canh gác hùng hùng hổ hổ khoác áo ra ngoài, mở cửa lại thấy là một lão đầu tóc trắng lông mi trắng râu bạc trắng. Trong đêm tối đen nhánh, trông thấy lại bị hù giật mình mãnh liệt, chẳng qua là đã gặp qua nhiều tình cảnh nên hắn rất nhanh trấn định lại, chỉ hỏi: “Vị đại gia này, ngài tìm ai?”
“Ta tìm Đỗ Minh.... Không không, Thanh Thuỵ?” Hắn cong lỗ tai: “Ta tìm Hách Liên Du tiểu tử hư kia, hắn ngủ chưa, đi kêu cho ta.” Người canh gác chỉ cho là gặp kẻ điên, liền muốn đóng cửa. Lão đầu một tay ngăn trở, dựng râu trợn mắt nói lầm bầm: “Diêm Vương nhìn xem, tiểu quỷ lại dây dưa làm khó.” Người canh gác cả giận: “Ngươi nói ai là tiểu quỷ!” Đảo mắt nhìn lại, lão đầu kia đã không thấy bóng dáng. Trong lòng thầm mắng, “thật là một kẻ điên”. Người canh gác còn buồn ngủ liền xoay người trở về nhà, bỗng dưng gặp phải gương mặt khô gầy phóng đại, dọa cho sợ đến “Oa” một tiếng, chỉ kém bay đi.
Thanh Phong tiên nhân cười ha ha, tâm tình càng tốt.
Một hồi bên trong phủ náo loạn, đều bị ông đánh thức. Đỗ Minh đang ngủ ngon, tỉnh ra thấy là ông, chỉ cảm thấy như gặp được ôn thần, định ngã đầu muốn nằm xuống, lại bị Thanh Phong tiên nhân kéo lên đi tìm Hách Liên Du. Trong phủ Thượng Thư này, chỉ có người này là ông không dám đập loạn.
Hách Liên Du cũng không ngủ, trong phòng ngủ có ánh nến hơi mờ chiếu thấy hai ngón tay trắng di chuyển trên hình mặt bên rõ ràng. Đỗ Minh cũng kinh ngạc: “Lão Đại vẫn chưa ngủ sao?”
Nghĩ là nghe được động tĩnh, bên trong cửa có một tiếng hơi trầm: “Là Đỗ Minh sao?”
Đỗ Minh đang muốn đáp, Thanh Phong tiên nhân một bước bước vào, dừng ở giữa, đẩy cửa phòng ra cười hì hì nhìn hắn: “Tiểu oa nhi, là sư phụ.”
Trong vầng sáng, mười ngón tay của Hách Liên Du đan xen, nhắm mắt tựa vào trên ghế. Thường phục gấm màu lam ở dưới đèn phát ra ánh ấm yếu ớt, tôn lên mặt mày thâm thuý của hắn. Cảm giác có vẻ mệt mỏi. Hắn mở mắt ra, nháy mắt hàn quang tràn ra ngoài, sắc bén thâm thúy, giống như một ít trong nháy mắt vừa rồi, bất quá chỉ là ảo giác.
Thanh Phong tiên nhân cười hắc hắc nói: “Nghe nói chuyện tốt của tiểu oa nhi gần đến, ta tới chúc mừng ngươi.”
Sắc mặt Hách Liên Du bỗng nhiên trầm xuống, dọa cho Thanh Phong tiên nhân sợ đến vội nói: “Ta có gặp cô gái nhỏ kia.”
Đồng rò “Đông” một tiếng, tựa như nước rung động đẩy ra bóng đêm, ánh nến toát ra không rõ, ánh trên mặt đèn đung đưa loang lổ. Hắn nhìn chằm chằm tim đèn kia hồi lâu, ngọn bất chỉ lớn khoảng bằng hạt đậu, ở trong gió yếu đuối lay động, cũng không nhiều lời, chỉ một câu: “Như thế nào?”
Thanh Phong tiên nhân cẩn thận cười nói: “Ta thấy rất tốt, cho nên ngươi an tâm cưới Công chúa gì đó đi. Nàng sẽ không tới gây chuyện đâu, ta đã cho nàng uống vong tình lộ....”
Vong tình lộ, quên tất cả tình yêu thế gian. Lúc trước thấy tên này trong sách cổ, hắn từng châm biếm, thế gian lại có dược vật ngu không ai bằng như vậy, liền ném tới một bên. Sau này bị Thanh Phong tiên nhân nhìn thấy, cảm thấy chơi thật khá liền trộm tự nghiên cứu bào chế.
Hách Liên Du bỗng nhiên nhìn ông, dọa cho Thanh Phong tiên nhân sợ đến đanh mặt giả cười, trong đầu lão chỉ một câu, mình là tự làm tự chịu sao?
Thanh âm âm lãnh: “Thuốc giải đâu?”
Thanh Phong tiên nhân lắp bắp: “Không có... Không có thuốc giải....” Lời của ông còn chưa dứt, trên mặt Hách Liên Du đã gắn đầy mây đen, sấm sét nảy ra đùng đùng. Thanh Phong tiên nhân vươn chân bỏ chạy, chỉ nghe một tiếng rét lạnh của Hách Liên Du: “Thanh Thuỵ!”
Bỗng dưng nhảy ra một bóng đen kéo Thanh Phong tiên nhân lại. Ông kêu to la hét giãy giụa, chỉ nghe thanh âm Hách Liên Du như Diêm La: “Treo ông ta trên mặt hồ cá ăn thịt đi, không giao ra thuốc giải cũng đừng nghĩ đến xuống.”
Thanh Phong tiên nhân gắt gao ôm lấy Thanh Thuỵ không thả, nước mắt nước mũi một đống: “Thật sự không có thuốc giải, nếu ngươi muốn, ta làm cho ngươi là được.”
“Ba ngày.” Hách Liên Du híp mắt: “Ta chỉ cho ông thời gian ba ngày.”
Ngày thứ hai truyền đến tin tức Ngô Sung Viện sinh non. Ngô Sung Viện sinh xong thất đức, làm việc xấu mặt Thánh thượng, bị cầm chân trong điện. Còn vì sao đẻ non, xấu mặt chuyện gì, cũng không nói quá nhiều. Nơi này dù sao cũng là cung đình, những chuyện xấu luôn luôn lấy lý do vừa đúng giả tạo thái bình.
Diệu Dương từ trong mộng kinh hoàng ngồi dậy, hai tay mờ mịt quào loạn chung quanh: “Mẫu thân.... Mẫu thân.. ..”
La cô đau lòng vén rèm, thẳng kêu: “Điện hạ, Điện hạ.”
Hai mắt vô thần của Diệu Dương cuối cùng lướt qua nửa điểm ánh sao, chậm rãi chuyển sang La cô. Thượng Quan Mạn mặc áo bào trắng thuần lẳng lặng đứng phía sau nàng. Đôi mắt sâu kín lạnh nhạt nhìn nàng, bên tay là màn lụa màu tím nhạt, gối sứ thanh hoa.... đây không phải là gian phòng của nàng. Hình ảnh tối hôm qua vọt tới như dời núi lắp biển, nàng chống đỡ không được, run môi, “Oa” một tiếng nhào tới trong ngực La cô.
La cô vừa vuốt lưng của nàng vừa than thở: “Đứa nhỏ đáng thương.”
Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, nói: “Bây giờ không phải là thời điểm than khóc, muội cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoàng hậu hôm qua đã nói gì.” Diệu Dương thút tha thút thít ngẩng mặt, trong mắt còn chứa đựng nước mắt. La cô vội nói: “Lão nô đi bưng chút nước trái cây cho Điện hạ.” Lặng lẽ đóng cửa lại lui xuống.
Trong điện yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thanh âm gió thổi lá cây ngoài phòng. Bên ngoài phòng khói trắng tràn ra nhiều lần, đánh vòng quanh quẩn bầu trời, dần dần tản đi. Đôi mắt Diệu Dương sợ hãi nhìn nàng. Thượng Quan không tiếng động đi tới một bên lư đồng, đốt hương an thần. Ngoài phòng ánh nắng mỏng thấu xuyên qua ôn nhu chiếu xuống, trên người bạch y cùng bàn tay trắng nõn của nàng càng đẹp. Toàn thân khép trong ánh sáng, chỉ tựa như thiên nhân hạ phàm.
Một con chồn trắng cẩn thận ngang nhiên xông qua. Mắt màu lam trong suốt như lưu ly, bộ lông như tuyết, ngửa đầu nhìn nàng. Một người một thú, giống như bức tranh.
Thượng Quan Mạn chuyên chú thêm hương, lại cau lông mày, đạm nói: “Nói đi.”
Thân thể Diệu Dương run rẩy, cúi đầu xuống mắt đã đỏ: “Mẫu thân lâm bồn, ma ma cũng không để cho muội đến gần, chỉ cho ở phòng trên lầu, nói là nử tử ở bên không lành vân vân, muội liền nghe bà. Phụ hoàng một mực chờ ngoài phòng sanh, mới đầu người còn rất cao hứng. Muội đứng ngồi không yên ngồi ở bên trong phòng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng nói ôn hòa của phụ hoàng.”
“Sau đó... Mẫu hậu....” Nàng dừng một chút, làm như nhớ tới bộ dáng tiểu hoàng tử chết thảm, sắc mặt hiện lên đau đớn tái nhợt, cắn răng nói: “Nữ nhân xấu đó tới, nói một vài lời. Muội ở cách khá xa, chỉ nghe thấy mấy chữ vụng trộm, không trinh.” Nàng mờ mịt ngẩng mặt nhìn Thượng Quan Mạn: “Tỷ tỷ, vụng trộm là có ý gì, vì sao phụ hoàng nghe lại tức giận như vậy?”
Hai tròng mắt rưng rưng trên gương mặt non nớt, vô tội hỏi nàng cái gì gọi là “vụng trộm“.
Thượng Quan Mạn mở to mắt, trong hốc mắt đều là bóng mờ. Nàng hồi lâu không đáp, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó....” Diệu Dương che mặt khóc rống.
Sau đó Hà Hoàng hậu tuyên nội thị và ngự y từ trước vẫn chiếu cố Ngô Sung Viện đến, hai người không kiêng kỵ giấu giếm thú nhận kinh nguyệt của Ngô Sung Viện khác thường.... Tiểu hoàng tử ra đời, Hà Hoàng hậu nói nhỏ máu nhận thân. Rõ ràng là hai giọt máu đỏ thẫm giống nhau, lại tan ra không hoà một chỗ. Lúc này Hoàng đế giận dữ, tức giận mắng Ngô Sung Viện: “Tiện phụ này, ngũ mã phanh thây cũng không đủ để hả con giận của ta.” Ngô Sung Viện khóc chỉ kêu oan uổng. Hoàng đế liếc nhìn bà một cái cũng cảm thấy bẩn, chỉ nói giao cho Hà Hoàng hậu xử trí rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Thật là một vở kịch hay.
“Điện hạ.” Thù Nhi ở ngoài cửa vội vàng gõ cửa.
“Nói.”
“Nghe nói vị ngự y và nội thị kia sợ tội nên đã tự sát.” Thanh âm nàng nhỏ hơn, rất là lo lắng: “Còn Ngô Sung Viện....” Diệu Dương nghe thấy thẳng từ trên giường té xuống: “Mẫu thân ta, mẫu thân ta thế nào?” Thượng Quan Mạn quỳ gối đỡ nàng, nàng chỉ gắt gao bấu víu hai cánh tay của Thượng Quan Mạn, giống như bắt được một gốc cây cây cỏ cứu mạng cuối cùng: “Tỷ tỷ, người cứu mẫu thân đi.”
Nàng vươn ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Diệu Dương, thương tiếc nói: “Bây giờ muội có thể làm, chính là đi cầu một người, có thể cứu hay không, còn phải xem ý trời.”
Diệu Dương vội vàng hỏi: “Muội đi, chỉ cần có thể cứu mẫu phi, muội chết cũng nguyện ý, người nọ là ai?”
“Nhu Phi.”
Lời bên gối từ trước đến giờ đều hữu dụng, bất quá một ngày kia, Nhu Phi len lén truyền tin qua, Hoàng đế đã kéo dài thời hạn chuyện này, lệnh phủ Nội Vụ điều tra. Tuy là giao cho phủ Nội Vụ, rốt cuộc vẫn là Hà Hoàng hậu chấp chưởng đại cục, vẫn như lưỡi gươm kề cổ, khiến cho người người thời khắc không an tâm, dù vậy Diệu Dương nghe xong vẫn cao hứng.
Không bàn về Ngô Sung Viện sống hay chết, ngày sau bà khó được sủng nữa, phải ở lại trong cung thê lương sỉ nhục cả đời, dù là sống hay chết cũng có khác gì đâu.
Liên tục tắm rửa mấy ngày, lại có La cô tự mình làm canh điều dưỡng, nàng đã khôi phục thật tốt. Lại thêm mấy ngày nữa, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp dễ chịu, cất bước nhẹ nhàng như bay. Tắm rửa rồi trong kính chiếu ra một người, da thịt nhẵn nhụi như ngọc, trắng nõn tựa tuyết, cẩn thận nhìn lại, lại cảm giác như minh châu rực rỡ, tràn ra ánh rực rỡ mơ hồ. Hai gò má đã nở nang trắng nõn, tôn lên chiếc cằm nhọn xinh, đôi môi mềm mại hồng hồng, tròng mắt như nước sơn, uyển chuyển có tình. So với bộ dáng khi bệnh, rõ ràng là mặt mày giống nhau, lại cảm giác lúc này ra thanh nhã thanh tao, như hoa trên cây tuyết, khiến cho người nhìn không nỡ chuyển mắt.
Diệu Dương kéo địch y tiến đến, đột nhiên diễm quang bỏng mắt, càng nhìn càng ngây người, đứng ở đó thật lâu không động. Thượng Quan Mạn giương mắt nhìn nàng, Diệu Dương mới từ từ đến gần, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt mày khéo léo của nàng, hâm mộ nói: “Lâm Quan tỷ tỷ, người so trước kia còn đẹp hơn.” Dừng một chút, lại lo lắng: “Nhưng, làm như vậy thật có thể cứu mẫu thân ra ngoài sao?”
Đầu ngón tay xanh nhạt của Thượng Quan Mạn phất qua hoa phục cẩm tú Diệu Dương đang cầm trong tay. Trâm cài chín châu chói lọi như hoa, địch y từ gấm đỏ tươi dệt thành, màu tươi đẹp toả sáng, rực rỡ mây trời, cầm ở trong tay, làm như bắt được đám mây đẹp mắt nhất chân trời. Đêm Cố Sung Viện hiến vũ, nàng cũng có phần thưởng, chính là địch y diễm quang tứ phía này, nàng nhìn cũng không nhìn, chỉ bảo La cô đè xuống tầng dưới cùng.... Vinh nhục sinh tử tất cả đều trong tay ông ta, nàng đã sớm biết, chẳng qua là chưa từng nghĩ đến, nàng cũng có một ngày như vậy.
Rốt cục mở miệng: “Có thể cứu ra hay không, ta cũng không nắm chắc.” Nàng nhìn Diệu Dương một cái, mới nói: “Nhưng có thể cho mẹ con muội gặp mặt một lần.” Diệu Dương ướt hốc mắt cúi đầu, yên lặng mặc quần áo thay nàng.
Chốc lát sau, người trong kính đẹp đẽ khuynh thành, xinh đẹp không gì sánh được.