Phượng Nghịch

Chương 86: Chương 86: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (9)




Cây hoa thấp thoáng, trông thấy tủ kệ bày ngọc đẹp bên trong cửa sổ, trong sảnh bày bình sứ trắng cao hai thước, vẽ mấy con cá chép tranh ăn, bên trong bình là hoa sen gợn sóng.

Thù Nhi ở nơi cửa bẩm tấu: “Điện hạ, gã sai vặt kia tới.”

Thượng Quan Mạn đứng ở bên bình mỉm cười: “Đưa vào đi.”

Cửa khép mở một tiếng, có người đạp ánh sáng trong trẻo đi vào, lấy lễ lễ bái: “Phản Ảnh ra mắt Điện hạ.”

Thù Nhi lĩnh mệnh lui ra, bên trong phòng không còn người ngoài, Thượng Quan Mạn nói: “Đứng dậy đi, không cần để ý những nghi thức xã giao này.”

Phản Ảnh đứng dậy, ngước mắt nhìn nàng, một đôi con ngươi hẹp dài chảy màu, ánh mắt cũng không đổi.

Thượng Quan Mạn hạ thấp giọng: “Gặp được Hồng Phi chưa, hắn như thế nào?”

Phản Ảnh nói: “Đã đưa rất nhiều ngân lượng vào, nhưng vẫn không gặp được người. Tiểu nhân hoài nghi phía trên có người áp chế chuyện này.” Hắn dừng một chút, ngón trỏ chỉ chỉ ánh mắt: “Có thể là vị kia.”

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng than thở, mắt màu lam, Hách Liên Du.... Sao?

“Ngươi đi xuống trước đi, có động tĩnh gì tùy thời bẩm báo.”

Phản Ảnh cúi đầu: “Vâng

Lại nghe thanh âm thanh thuý của Diệu Dương ngoài cửa: “Tỷ tỷ đâu?” Thù Nhi sợ nói: “Điện hạ, Lâm Quan Điện hạ ở bên trong đàm luận công chuyện, ngài đừng vào tốt hơn.”

Diệu Dương hơi cáu “Có thể có chuyện gì chứ, chọn bài hát thôi mà...” Cửa ken két mở ra, Diệu Dương áo xanh biếc váy màu vàng chạy vào sảnh, nắm ống tay áo Thượng Quan Mạn: “Tỷ tỷ, nghe nói người đang chọn bài hát, cho muội tới cùng chọn có được hay không.”

Mấy ngày liên tiếp đều cố làm nàng vui vẻ, Thượng Quan Mạn không thể phản bác nàng, quét mắt Phản Ảnh: “Ra mắt Diệu Dương Đế Cơ.” Phản Ảnh ưu nhã quỳ lạy: “Tiểu nhân ra mắt Diệu Dương Điện hạ.”

Diệu Dương cũng không nhìn hắn, chỉ hỏi Thượng Quan Mạn: “Tỷ tỷ, người mới vừa chọn bài hát gì.”

“Uhm, “Tỳ bà ký” bài này xem không tệ.”

“Bài này nói về gì?”

“......”

Phản Ảnh vội nói: “Bẩm Điện hạ, bài này lưu hành nhiều ở dân gian, danh sĩ Thái Bá Giai vào kinh ứng thí, lại cưới nữ nhi nhà Ngưu tướng phủ ba năm không về. Sau ở quê nhà cha mẹ chết bởi thiên tai, thê tử Triệu Ngũ bán tóc chôn cất họ. Người đeo tỳ bà, lên đường tìm chồng....”

“Cuối cùng như thế nào, có tìm được không?”

Phản Ảnh dừng lại, mới nói: “Dạ, tất cả đều vui vẻ.”

Diệu Dương không nhịn được vỗ tay, thổn thức: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mặt nàng hớn hở, ánh mắt lại là cô đơn. Bởi vì không gian, lại ăn mặc tùy ý chút, xanh biếc như chồi non yếu ớt, tôn lên gương mặt hơi gầy của nàng, Thượng Quan Mạn cười nói: “Khó được muội cao hứng như vậy, lát nữa xem còn bài hát nào mà muội thích không.”

Diệu Dương tựa mặt vào đầu vai mảnh mai, cánh môi béo mập cong lên: “Tỷ tỷ....” Nàng như muốn nói gì, khẽ cúi mắt, một hồi lâu lại đưa mắt lên nhìn, lơ đãng rơi vào trên người Phản Ảnh đang quỳ. Chỉ thấy hắn rũ mắt, mắt hình hẹp dài, vầng sáng xẹt qua cánh mũi cương thẳng, lưu lại bóng mờ nhạt trên gò má. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử bình dân bên ngoài cung, không nghĩ tới lại đẹp vậy. Ngớ ngẩn, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi... Ngươi ngẩng mặt lên.”

Thượng Quan Mạn và Phản Ảnh đều sửng sốt. Phản Ảnh liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn mới chậm rãi ngước mắt, trông thấy gương mặt Diệu Dương lấn tới. Thật đẹp như trăng sáng, ngây thơ khả ái, đôi mắt to lộ ra hiếu kỳ như đứa trẻ trông thấy kẹo.

Phản Ảnh kinh ngạc nhìn cặp mắt ngây thơ kia, cứng ngắc cong môi: “Điện hạ.”

Diệu Dương chỉ cảm thấy nụ cười kia nháy mắt chiếu sáng bên trong phòng, rực rỡ không thể nhìn thẳng. Tim nàng đập bịch bịch, chỉ kém muốn nhảy ra, con ngươi không hề chớp mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ngươi thật là đẹp mắt.”

Thượng Quan Mạn “phì” một tiếng bật cười: “Được rồi Diệu nhi, để hắn lui xuống đi.”

Diệu Dương lưu luyến, quay đầu năn nỉ: “Để cho hắn nói chuyện với chúng ta chút nữa thôi.”

Thượng Quan Mạn quét mắt Phản Ảnh, cười: “Nếu hắn về trễ, thủ lĩnh gánh hát sẽ phạt hắn, để hắn đi đi.” Phản Ảnh vội chào từ giả: “Tiểu nhân cáo lui.” Diệu Dương thấy hắn ra khỏi sảnh như trốn, không cam lòng nói: “Đến nói với thủ lĩnh của hắn một tiếng không phải được sao.”

Thượng Quan Mạn chỉ xem nàng là tính khí trẻ con, kéo nàng nói: “Còn điều thú vị hơn, ta dẫn muội đi xem một chút.”

Đêm đã khuya, Thượng Quan Mạn đọc sách dưới đèn, Diệu Dương bọc thảm gấm đi vào trong điện, nhỏ giọng kêu: “Tỷ tỷ, tối nay muội và tỷ ngủ chung đi.” Thân thể mảnh khảnh của nàng bị thảm gấm bọc kín, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, con ngươi trong suốt như suối, điềm đạm đáng yêu.

Từ sau khi Ngô Sung Viện chết, Hoàng đế hạ lệnh xây Thù Ly cung rộng hơn, làm thêm một chủ điện cho Diệu Dương. Nàng mỗi lần đều lấy lý do sợ tối, chạy đến chỗ Thượng Quan Mạn, Thượng Quan Mạn không khỏi cười, vén một góc thảm gấm, nói: “Đến đây đi.”

Diệu Dương vui rạo rực cởi vớ lên giường, ném thảm gấm chui vào trong chăn gấm. Dưới đèn vàng, thấy được cuốn sách trong tay Thượng Quan Mạn, chữ nhỏ li ti, nàng có vài tia hâm mộ: “Tỷ tỷ biết thật nhiều chữ, dạy muội mấy bài thơ đi.”

Nàng cười hỏi: “Muội muốn học thơ gì?”

Diệu Dương nhất thời ửng đỏ đầy mặt: “Muội nhớ từng nghe mấy câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu....” Sóng mắt nàng lưu động, ánh mắt ẩn tình, nhẹ giọng than thở: “Tỷ tỷ, thật là đẹp.”

Thượng Quan Mạn quái lạ, cô nàng này động tình với người nào sao, trong đầu còn chưa nghĩ thông, Diệu Dương lôi kéo tay áo nàng năn nỉ: “Tỷ tỷ, chính là như vậy.” Nàng gấp sách khoác áo tựa tại trên vách hoa bên giường, bóng đêm yên lặng, đánh vào trên hai ngón tay, phát ra lam dày, nàng khẽ mỉm cười: “Cái này chắc muội sẽ thích, nguyên là ngữ điệu tưởng nhớ của một vị nam tử xuất chinh bên ngoài nói với người ấy.... Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: “Sống bên nhau mãi đến khi bạc đầu”[1]...” Nàng dừng một chút, cụp lông mi xuống, dưới mí mắt như bóng bướm, nàng nhẹ nhàng chống cuốn sách vào cằm: “Động tình nhất thời tuy đẹp, nơi nào bì được cả đời gần nhau.”

Nàng đã từng hy vọng xa vời, nhưng hắn cuối cùng bỏ quên nàng.

Lửa lòng “xẹt” một tiếng, bùm bụp vang dội, nàng đột nhiên hồi thần, nói: “Muội còn muốn nghe cái gì.” Xoay mắt lại đã thấy Diệu Dương nắm ống tay áo của nàng say sưa đi vào giấc mộng. Ánh đèn chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Dương, thấy một luồng hương vị ngọt ngào bên mép.

Nàng khe khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn là trẻ con.

Ngày thứ hai quả nhiên là náo nhiệt, gánh hát trong Lê Viên y y nha nha hát một ngày. Tất cả các cung tặng đào mừng thọ mì thọ. Hoàng đế đãi tiệc, tự mình dặn dò ngự thiện phòng nấu mì Ngân Ti Đào. Thượng Quan Mạn và Diệu Dương sóng vai ngồi ở vị trí người chủ trì, Chiêu Dương cũng chỉ được an bài ở dưới, tựa như phượng hoàng con (ví với tuổi trẻ tài cao) giương cánh, tỏ rõ mới ra đời. Tựa như đang tuyên cáo, Lâm Quan Đế Cơ từng bị gọi Vô Danh kia, giờ đây, quý không bì được. Nhu Phi và Cố Sung Viện cười xinh đẹp, Hà Hoàng hậu ngồi thẳng phượng tọa, bên mép chứa cười, mà trong mắt cũng không có ý cười.

Tiệc tới một nửa, mọi người đều say. Chiêu Dương nhìn quanh tiệc, chắc là tìm kiếm Hách Liên Du. Lan Tịch vội vã đến từ đám người, nói nhỏ ở bên tai nàng chốc lát. Chiêu Dương ngưng cười, chán đến chết nói chuyện với một Đế Cơ bên cạnh.

Lại nghe giọng nói ôn hoà hiền hậu của Hà Hoàng hậu, nguyên là nói đến hôn sự của Chiêu Dương và Hách Liên Du: “Bản cung và quan gia đã bàn bạc, cuối tháng mười lăm là ngày hoàng đạo. Liền chọn ngày này làm hôn sự, vì Tử Thanh là hoàng tử Cổ Hạ, hai nước kết thân không thể thất lễ. Tử Thanh ở triều ta mấy năm, cũng coi là nửa đứa con trai, đại hôn này tất nhiên phải thật tráng lệ xứng với vẻ tôn quý....”

Hà Hoàng hậu vẫn còn dư uy. Hách Liên Du còn là hồng nhân trước mặt Thánh thượng. Cường cường thành thân. Nội tâm chúng phi tần xung đột, liên tiếp phụ họa.

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng xoay đầu, đảo qua ở trong tiệc, lại không thấy Hoa Dương.

Chỗ ngồi của hoàng tử phò mã ngược lại náo nhiệt, thái tử ra ngoài không nói lời nào. Mọi người ăn uống linh đình, say sưa tràn trề cỡ nào. Đưa mắt nhìn lên, Thất hoàng tử tựa như không có ở chỗ ngồi. Thượng Quan Mạn khẽ cau mày, chuyển mắt chỉ thấy Tạ Quý Phi khẽ mỉm cười, nói chuyện với phi tần bên cạnh.

Nghe nói Tạ Quý Phi từng vài lần muốn xin Hoàng đế tứ hôn, Hoa Dương đều lấy cái chết uy hiếp, mới khiến Tạ Quý Phi bỏ đi ý niệm. Nhưng vì sao Hoa Dương không muốn lấy chồng, chẳng lẽ trong lòng có người, chỉ là đang đợi thời cơ sao.... Thù Nhi nhỏ giọng tới bên người, nhẹ bẩm bên tai nàng: “Điện hạ, có người cầu kiến.”

Nàng khẽ cau mày: “Không phải chuyện khẩn yếu đuổi đi là được.” Thù Nhi thấp nói: “Nô tỳ có hỏi, hắn cái gì cũng không nói, chỉ bảo nô tỳ giao cho Điện hạ cái này.” Nàng nhìn hai bên, hai tay nhét vào tay áo Thượng Quan Mạn, không tiếng động lui xuống.

Khắp mọi nơi cũng không người chú ý nàng, trong ánh đèn mở ra tờ giấy nhìn lên, mấy chữ rõ ràng nhảy vào mi mắt:

Gặp ở rừng hoa.

Pháo hoa chợt nổi lên trong bầu trời đêm, thay phiên nở rộ thật đẹp trong tiếng kêu của nữ nhân, ánh đỏ nửa bầu trời. Bóng trên giấy chớp tắt, một chữ “Thanh” như ẩn như hiện trong bóng đêm.

Tim đột nhiên nhảy dồn dập, như có dây mây quấn quanh co trên cổ, khó có thể hô hấp. Mặt nàng không chút thay đổi ngồi thẳng trên ghế, thẩn thờ nhìn hoa lộ trong chén. Diệu Dương ở một bên nhỏ giọng năn nỉ: “Tỷ tỷ, muội muốn đến phía sau gánh hát xem một chút.”

Nàng thất thần đáp ứng. Diệu Dương nhảy cẫng, đợi nàng hồi hồn, đã không thấy bóng dáng Diệu Dương.

Bỗng nhiên nắm tay, tờ giấy chỉ bị vo thành một cục, năm ngón tay xoắn ở chung một chỗ, chỉ nặn ra mồ hôi rịn chảy ròng ròng. Trên sân khấu tựa như hát lên khúc 《Tỳ bà ký》, vai nam trẻ Thái Bá Giai đang cảnh giàu sang trang phục phú quý, tưởng nhớ người vợ tào khang, than thở khóc lóc, làm cho đám nữ nhân sụt sịt than thở. Nàng nhẹ hít khí, cuối cùng đứng dậy.

Thù Nhi bước nhanh theo kịp: “Điện hạ muốn đi nơi nào, nô tỳ đi theo dẫn đèn.”

Nàng khẽ mím môi: “Ngươi không cần đi theo.”

Rừng hoa yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe vọng lại tiếng người huyên náo ở Lê Viên, pháo hoa xa xa nở rộ trong không trung, lẻ tẻ chiếu đến góc này. Cây hạnh hoa nở thật đẹp ở trong bóng đêm, mùi hoa thơm ngào ngạt, tựa như có thể say lòng người.

Trong đầu nàng rối loạn, đều là hình ảnh thường ngày nghĩ đến. Hôm đó, nàng khổ đợi một đêm, chờ tới cũng là ám hiệu đã hủy, nàng chung quy vẫn phải giãy giụa ở trong cung này, nhưng nếu... Nhưng nếu hôm đó nàng không đến nơi đây, nói không chừng đã sớm chạy ra khỏi ngoài thành, tiêu dao với Cố Sung Viện. Nếu hắn có thể đợi nàng, chỉ cần một năm, không nửa năm, nàng sẽ nhỏ giọng tới tìm hắn... Nàng khẽ lắc đầu, không tiếng động cười.

Thật là khờ, nàng từng ngu một lần, còn chưa rút ra được bài học sao.

Hoa hạnh đầy ngọn cây nghiêng nghiêng qua mi tâm, mấy cánh hoa điêu tàn, phất qua mi tâm trắng nõn, trong sương đêm chỉ cảm thấy lạnh, nàng đưa tay tiếp được, chậm rãi bóp vỡ.

Lần này hẹn nàng, chẳng lẽ là vì chuyện Hồng Phi?

Hay là, hắn giam Hồng Phi, mục đích cuối cùng là ám hiệu kia?

Cách đó không xa một tiếng động vang lên, nàng đột nhiên dừng chân, chỉ thấy người đứng dưới cây hoa chắp tay đưa lưng về phía nàng. Hoa hạnh như tuyết, chiếu thân dài của hắn như ngọc đứng đó, đàng xa pháo hoa nở rộ, hoa văn phức tạp trên áo chớp tắt trong vầng sáng.

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng lại suy nghĩ, hôm nay là sinh nhật, cũng không nhận được quà tặng từ hắn. Nguyên lai nàng vẫn để ý như vậy, chỉ cảm thấy mình thật buồn cười, giọng nói nhất thời hóa thành tảng băng đông lạnh, hờ hững mở miệng:

“Đêm đã khuya Đại nhân hẹn ta đến đây, có chuyện gì?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bài thơ này là Đánh trống 4 được làm bởi Khổng Tử, dịch bởi Tạ Quang Phát. Bản gốc là:

Kích cổ 4

Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.