Edit: Thỏ TK
“Thế nào rồi?” Lục Ninh Cảnh tách cái tay đang làm loạn ra, hỏi hắn.
“Anh đánh nó một trận rồi đuổi ra ngoài.” Trịnh Hằng không để ý lắm nói.
“… Anh cũng đừng vô lý thế chứ.” Lục Ninh Cảnh đột nhiên có chút lo lắng, “Cậu ta cũng không làm gì sai.”
Trịnh Hằng tiếp tục đùa cậu: “Phản đối việc chúng ta, có tính là sai hay không?”
Lục Ninh Cảnh trừng hắn, tội này quá nghiêm trọng, cậu ta đảm đương không nổi, bất quá chuyện này cậu xác thực cũng có sai: “Anh đối với con trai cũng quá hà khắc rồi, cứ đợi đến lúc cậu ta cáo trạng với ba mẹ anh, hai chúng ta đều chịu không nổi đâu.”
Nếu như cậu nhớ không lầm, vị lão gia kia rất thương người cháu này.
“Doạ em thôi, ” Trịnh Hằng thấy cậu thực sự lo lắng, véo véo mũi cậu, “Nó trong lúc nhất thời chưa thể tiếp nhận được, cần có thời gian rồi sẽ hiểu.”
“Tôi phát hiện ra làm con trai anh thật khổ.” Lục Ninh Cảnh kết luận.
“Kỳ thực làm cha nó càng đáng thương hơn, ” nói đến Trịnh Vân Phàm, Trịnh Hằng liền cảm thấy đau đầu, “Em đừng nhìn bề ngoài ngoan ngoãn sợ anh của nó, anh mấy lần bị nó chọc tức đến mức suýt động thủ đánh nó rồi.”
Bộ dáng Trịnh Hằng tức giận, Lục Ninh Cảnh thật không dám tưởng tượng, chắc chắn rất khủng bố, mà ngẫm lại bộ dáng đó của hắn, cậu lại khó hiểu mà cảm thấy rất đáng yêu.
“Có phải là đối với chuyện kia vẫn không thể tiêu tan?” Trịnh Hằng thấy cậu không nói lời nào, đến gần hôn vào thái dương cậu.
“A?” Lục Ninh Cảnh không phản ứng lại,
“Chuyện Tiểu Phàm và bạn gái trước của em.” Trịnh Hằng nhắc nhở cậu.
“Chuyện này, ” Lục Ninh Cảnh cười cười, khi mới đầu biết được thân phận của Trịnh Hằng thì rất để, song về sau nghĩ thông suốt rồi, nếu Nhạc Nhạc đã không còn là người cậu thích, chuyện này cũng trở nên vô nghĩa, “Tôi đã sớm bỏ qua nó.”
Trịnh Hằng không nói gì thêm, mà ôm lấy Lục Ninh Cảnh đặt bên tường cẩn thận mà hôn, Lục Ninh Cảnh mặc hắn đè lên chính mình, hai người chán ngán hồi lâu, Trịnh Hằng mới nhấc nhấc hộp giữ ấm trong tay, nói: “Anh còn mang theo canh gà đến, buổi tối em không ăn, trước tiên uống cái này.”
Lục Ninh Cảnh trải qua mấy chuyện vừa rồi quả thực không có khẩu vị gì, mà Trịnh Hằng cố ý muốn cậu uống, Lục Ninh Cảnh không cưỡng được hắn, uống vào mấy ngụm, lại cảm thấy rất ngon, bắt Trịnh Hằng chưa ăn cơm cùng uống.
“Không thoải mái?” Sau khi uống xong, Trịnh Hằng cầm chén đũa thu dọn, phát hiện Lục Ninh Cảnh đang ôm bụng nằm trên ghế sa lông, đi tới hỏi, tay cũng tự nhiên khoát lên trên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa.
“Đến tối nó lại đạp.” Lục Ninh Cảnh cau mày, trước đây cậu còn nghĩ tên nhóc này rất ngoan, hiện tại mới phát hiện cậu đã sai thật sai, dạo này, trời vừa tối, cậu cứ như ăn phải chất kích thích vậy, vật lộn nửa giờ mới êm đẹp.
“En chịu khổ rồi, ” Trịnh Hằng nói, đến gần hôn tóc mai của Lục Ninh Cảnh, “Chịu khó 5 tháng nữa, là được rồi.”
“Ừm…” Lục Ninh Cảnh đáp ứng, híp mắt thoải mái hưởng thụ, xoa bụng như vậy, Trịnh Hằng thực sự là càng ngày càng lên tay.
“Cái hạng mục kia sắp xong chưa?” Trịnh Hằng hỏi, tuy nói phụ nữ có thai bảy, tám tháng vẫn đi làm như thường, nhưng nhìn bộ dáng Lục Ninh Cảnh này còn đi làm, liền vô cùng thương tiếc, hơn nữa cậu là một thằng đàn ông, có rất nhiều bất tiện, chẳng hạn như ai muốn tìm cậu bê đồ hay thế nào, cậu cũng không thể từ chối.
“Anh nói Hưng Khoa Đạt? Hôm nay là ngày đánh giá thứ ba, phải mất hai ngày mới có kết quả.”
“Có nắm chắc không, có cần hỗ trợ hay không?”
Lục Ninh Cảnh nhấc mí mắt, “Bản lĩnh lớn vậy sao, chuyện xí nghiệp thành phố C anh còn có thể can thiệp?”
“Nếu như em nói muốn trợ giúp…”
Lục Ninh Cảnh hứng thú, hơi nghiêng người sang, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn nói: “Tôi càng ngày càng hiếu kỳ gốc gác của anh, làm sao giờ?”
Trịnh Hằng cười nói: “Cha mẹ anh đều là thương nhân bình thường, bất quá nếu em thực sự muốn biết, hôm nào có thể đến gặp ông ngoại anh.”
“…” Lục Ninh Cảnh nghĩ đến một ông lão nghiêm túc với bộ tóc trắng xoá, “Hay là thôi đi, tôi sợ ông anh lại tức giận hay thế nào, không phải cho lắm.”
Lại không nói tuổi của Trịnh Hằng, trên hắn còn có một người anh, mà ông ngoại hắn, tính thế nào cũng là hơn 80 tuổi, người đã già như vậy, vẫn nên để cho bọn họ an ổn tuổi già thật tốt, chuyện như vậy nên để họ tránh xa, nếu xảy ra chuyện gì, đời này Lục Ninh Cảnh đều sẽ bất an.
“Sẽ không, ” Trịnh Hằng tự tin nói, “Ông ngoại sẽ thích em, ông biết anh thích đàn ông.”
Lục Ninh Cảnh bị lời này làm nghẹn: “… Ông ngoại anh thật thoáng.”
“Ông trải đời nhiều, trái lại so với một người mới vào đời đương nhiên có cái nhìn thoáng hơn, ông chỉ hy vọng anh có thể tìm được người thích hợp mà yên ổn.”
Ạch, cái này cũng được sao, Lục Ninh Cảnh thật không thể không bội phục thái độ chấp nhận của người nhà Trịnh Hằng.
***
Tống Tranh theo thường lệ mang cốc sữa bò cho người đang úp mặt trên ghế sa lông. Ngày hôm nay cậu ta không ôm điện thoại chết dí một chỗ mà mặt lại rầu rĩ không vui, vừa nhìn liền biết gặp phải chuyền gì, lại tìm đến người “ba” này để tâm sự. Đối với việc có thêm một thằng con này, Tống Tranh ngẫm lại thật sự cảm thấy nực cười, ngồi xuống bên cạnh: “Ngày mai không phải lên lớp?”
“Có chứ.” Hơn nữa còn kín tiết.
“Gặp chuyện gì không vui?”
“Tôi…” Trịnh Vân Phàm cúi đầu, “Ba tôi mang mẹ kế về nhà.”
Tống Tranh dừng một chút, sau đó lại nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao, ba cậu sớm muộn gì cũng kết hôn.”
Trịnh Hằng chưa từng kết hôn, có Trịnh Vân Phàm cũng là bất ngờ, không thể bởi vì một đứa con trai này mà độc thân cả đời, hắn cho là Trịnh Vân Phàm đã giác ngộ điều này từ lâu chứ.
“Nhưng người ấy lại là nam, hơn nữa còn có thể mang thai!” Trịnh Vân Phàm cất cao giọng nói, hiển nhiên đến bây giờ vẫn chưa có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Nam? Mang thai? Tống Tranh lắc đầu, đứa nhỏ này tức đến chập mạch rồi, “Cậu xác định là mình không nhầm chứ?”
“Không có, ba tôi chính mồm nói, ba chưa bao giờ nói dối.”
“…”
“Hơn nữa người kia còn làm ở công ty anh, gọi là cái gì Lục hay Cảnh gì đó.”
“Ninh Cảnh?”
Tống Tranh đang muốn nói làm sao có khả năng, đột nhiên trong đầu xẹt qua tia sáng, tỷ như việc cậu rõ ràng có thể nắm được đơn đặt hàng lớn Hưng Khoa Đạt, lại đột nhiên tìm hắn xin giúp đỡ, trên đường còn để Trương Kính tham gia, rõ ràng tửu lượng cậu ta rất tốt, đột nhiên không uống rượu, tỷ như cậu ta gần đây, càng rõ ràng, quần áo không che nổi bụng…
Nghiền ngẫm a.
Tống Tranh cảm thấy thế gian này không gì là không thể, “Vậy cậu định thế nào?”
“Tiếp thu thôi, ” Trịnh Vân Phàm làm bộ hiểu đời, “Lẽ nào tôi còn muốn nháo nói không muốn người mẹ này? Ba khẳng định sẽ chẳng quan tâm, tôi không định tự chuốc nhục vào thân.”
Tống Tranh vỗ vai cậu ta, suy nghĩ của Trịnh Vân Phàm cũng làm cho hắn có chút giật mình, “Cậu hiểu là tốt rồi.”
“Thầy Tống…” đột nhiên ánh mắt Trịnh Vân Phàm sáng quắc mà nhìn hắn.
“Hả?”
“Anh sẽ kết hôn sao?”
“…” Cái vấn đề phí lời này, thực sự Tống Tranh không muốn trả lời nhưng nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Vân Phàm mong đợi, vẫn kiên nhẫn gật gật đầu.
“Kia, vậy anh…” Cũng có thể tiếp nhận một thằng con đàn ông không?
“Cái gì?” Tống Tranh thấy cậu ấp a ấp úng, hỏi.
“Không có gì.” Trịnh Vân Phàm cúi đầu, sợ khi cậu nói ra câu này, Tống Tranh sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.
***
Khi hạng mục Hưng Khoa Đạt sắp nắm chắc phần thắng rồi thì lại xảy ra chuyện.
Nguyên bản 3 công ty Trí Viễn, Thịnh Liên và Ức Tín, xét về phần kỹ thuật thì không thể so sánh, mỗi bên một vẻ, kết quả đánh giá về cơ bản thì, tuy rằng điểm số sẽ không giống nhau nhưng chênh lệch sẽ không đáng kể, nếu như mà xếp hạng vị trí 1-2-3 thì chưa chắc công ty gọi thầu sẽ chọn hạng 1, xét về mọi nhân tố tổng hợp, trên căn bản bên nào có quan hệ tốt hơn thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn.
Nhưng mà, lần này Trí Viễn lại gây bất ngỡ, phần mềm bọn họ cư nhiên thăng cấp, từ 4. 8. 3 lên tới 5. 2, hơn nữa đó cũng không phải vá víu đơn giản, mà là tiến hành hoàn thiện cùng cải tiến toàn bộ phương diện, từ khung đến giới, đều hoàn toàn đổi mới, bọn họ thậm chí còn tràn đầy tự tin mà tuyên bố, phiên bản phần mềm này của bọn họ, tuyệt đối sẽ không khiến bất kỳ khách hàng nào thất vọng.
Cứ việc bởi vì lý do này, điểm thương vụ của Trí Viễn nhỉnh hơn hắn, rõ ràng là ưu thế để vượt qua hai công ty còn lại.
Trừ phi nhà thầu là người ngu ngốc, nếu không, chắc chắn sẽ chọn Trí Viễn.
Trước khi công bố kết quả thì còn có một quãng thời gian bước đệm, nhưng trước mắt đã định được.
“Không nghĩ tới lại bị người ta đi trước một bước. Trước đây tôi nghe nói bọn họ có mời mấy nhân tài IT nước ngoài, còn tưởng rằng bọn họ muốn làm nên phần mềm mới nào, hoá ra lại là nâng cấp.” Trương Kính nghe được tin này thì tức đến giậm chân, rõ ràng đưa đến mồm rồi còn bay đi mất.
Lần này Trí Viễn thật sự đã giấu kín, bọn học làm cùng nghề, khằng định sẽ có lời đồn thổi này nọ, song lần này quả thật không nghe được gì.
Lục Ninh Cảnh cũng rất ảo não, bị tính kế đi trước một bước như vật thật không dễ chịu, hơn nữa bản phần mềm mới bọn họ mới tuyên bố hai ngày trước, rõ ràng chính là vì gọi thầu lần này mà cho bọn họ một cái phản kích ngoài ý muốn mà.
Đây thực sự là…
“Nghĩ xem có biện pháp nào bù đắp không.” Lục Ninh Cảnh nói.
“Làm sao có khả năng, đều đã đánh giá xong, hoàn toàn là ván đã đóng thuyền.” Trương Kính than thở nói, phảng phất nhìn thấy kế hoạch mua nhà của mình đều bay đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hỏng bét.
Chuyện này làm tâm tình Lục Ninh Cảnh dị thường tiêu cực, cũng không phải là chưa gặp chuyện này bao giờ, chỉ là thành toàn cho Vương Vĩ Đình, cậu không cam lòng.
“Ninh Cảnh, giám đốc tìm cậu.” trợ lý của Vu Thịnh Tuyền – giám đốc tiêu thụ mới đến gọi cậu.
Vị giám đóc này nghe đâu trước kia ở một công ty ở thành phố H, năng lực không bàn, bất quá cái nghề này đều phải dùng công trạng mà nói chuyện, cho nên trước khi Vu Thịnh Tuyền làm ra thành tích nào, mọi người đều là ngắm nhìn thái độ của hắn.
Trương Kính vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Gió vi vu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ châm dầu.”
“Lăn.” Lục Ninh Cảnh cười mắng, cầm laptop và bút tiến vào phòng làm việc của Vu Thịnh Tuyền.
“Ngồi đi.” Vu Thịnh Tuyền thoạt nhìn tâm tình không tệ, Lục Ninh Cảnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, ai cũng đều không thích bị mắng, nhưng bản hợp đồng lần này đúng là do bọn họ tuột mất.
“Hợp đồng Hưng Khoa Đạt muốn từ bỏ?” Kết quả câu nói đầu tiên Vu Thịnh Tuyền liền trực tiếp khiến cậu muốn đánh người.
“… Tôi đang suy nghĩ biện pháp bù đắp.”
“Cậu có thể nghĩ ra biện pháp gì, ” Vu Thịnh Tuyền nói, tuy rằng trong khẩu khí không mang sự khinh thường nhưng mà lời này cũng không làm người ta thoải mái, “Tiếp tục làm quan hệ? Quan sát? Hy vọng phó tổng Lục có thể coi trọng Tống tổng của chúng ta mà cho một con đường?”
Lục Ninh Cảnh không lên tiếng, bởi vì những gì Vu Thịnh Tuyền nói đều là chuyện trước mắt mà cậu nghĩ tới.
“Bị chọc vào chỗ đau đúng không, ” Vu Thịnh Tuyền cười ha hả nói, “Gặp chuyện như vậy, tôi mới hiểu rõ các cậu, Tôi phát hiện ra, kỳ thực các cậu cũng không thích hợp làm tiêu thụ.”
Lời này Lục Ninh Cảnh không thích nghe, thậm chí có chút giễu cợt nói: “Vậy theo ngài thì ai mới thích hợp?”
Phải là người khiêu khích châm chọc cấp dưới như ngài?
“Người xấu.” Vu Thịnh Tuyền tay gõ lên bàn làm việc, nói, “Kỳ thực nói chính xác hơn, là người có nhiều mặt, bất luận hỏng thế nào đều có thể sửa chữa, làm nghề tiêu thụ này, trong bụng mà không có chút suy nghĩ xấu thì không làm được, mà các cậu thì quá hiền lạnh, nhưng ở trên con đường tiêu thụ này, thường thường người hiền lành sẽ là người chịu thiệt.”
“Ngài nói đạo lý tôi đều hiểu, ” lời này của Vu Thịnh Tuyền là thật, Lục Ninh Cảnh không có bài xích, chỉ là, “Đối với khách hàng hay đối thủ mà làm vậy thì không tốt.”
“Ai nói cho cậu đi làm vậy với khách hàng hay đối thủ, ” Vu Thịnh Tuyền khoát tay nói, “Nói như vậy đi, hạng mục Hưng Khoa Đạt này, thẳn thắn nói, nếu như tôi là phó tổng Lục, tôi chắc chắn hiện tại sẽ không chọn phần mềm của các cậu, trừ phi cậu có thể đưa ra một điều kiện thuyết phục được tôi.”
“Đưa tiền?” Lục Ninh Cảnh lúc này đầu quay lại, đây chính là thủ đoạn mà tiêu thụ thường dùng nhất, dụ dỗ mà, vì các lợi ích lớn, tổn hại sắc bén người của mình.
“Ừ, đây cũng xem như là một loại thủ đoạn, rất nhiều lúc thì thành công, bất quá cái vị phó tổng này, còn có một cách có thể đối phó.”
Lục Ninh Cảnh khiêm tốn thỉnh giáo: “Cách gì?”
“Con trai hắn ta vừa mới tốt nghiệp trung học, tôi lần trước đến gặp phó tổng Lục, hình như hắn định cho con sang Pháp học, mà số tiền này, còn có hướng đi, không dễ xử lí a.” Vu Thịnh Tuyền xoa trán, tựa hồ rất đau đầu nói.
“…” Nếu như vào lúc này Lục Ninh Cảnh còn không biết Vu Thịnh Tuyền ám chỉ cái gì thì thật đáng thất vọng.
Cậu không thể không bội phục năng lực quan sát của người này, đột nhiên nhớ tới hồi mà hắn mới đến, nghe đâu chưa đầy một tháng, hắn liền có thể nắm chắc số lương của mọi người, hơn nữa, đây không phải là thông qua hắn là “cấp trên” để biết, bởi vì hắn cũng có thời điểm làm nhân viên tiêu thụ, hắn chính là có năng lực quan sát tỉ mỉ.
“Làm tiêu thụ a, kỳ thực không phải chuyện đang quyết định, mà là ở người quyết định.” Vu Thịnh Tuyền vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Đi làm việc đi.”
Lục Ninh Cảnh đem ý tứ của Vu Thịnh Tuyền nói cho Trương Kính. Trương Kính vỗ đùi biểu thị chuyện này hắn có thể làm được, con đường xuất ngoại hắn có quen, các phí sinh hoạt hay chi phí an ổn công việc trong hợp đồng đều có thể được khấu trừ, không phải vấn đề lớn lao gì.
Ngày ấy hạng mục Hưng Khoa Đạt cuối cùng quyết định, nguyên bản nắm chắc phần thắng là Trí Viênc, bởi vì bản phần mềm mới của bọn họ, muốn chạy thì phải có máy tính cài server mới nhất, nếu như mua phần mềm của bọn họ, đương nhiên còn phải mua thêm server mới cài vào để tương tác.
Đương nhiên, Hưng Khoa Đạt không thiếu chút tiền này, chỉ là chi phí lắp đặt phần mềm của Trí Viễn so với thị trường đã không tính là thấp, cho nên cần phải cân nhắc cẩn trọng, sau này còn có thể ổn thoả mà sự dụng nên vẫn quyết định mua của Thịnh Liên. Mà biểu quyết này cũng có phân ra, chiếm 10/100.
Đem 10% này cộng vào, ưu thế của Thịnh Liên lập tức tăng vọt.
Trí Viễn nghe thế đều tức điên.
Thị trường máy server của ai tốt hơn, cũng chẳng so được, đều mỗi người mỗi vẻ, Hưng Khoa Đạt chỉ là tìm cái lý do không mua món nợ của bọn họ thôi!
Vương Vĩ Đình tức giận đến gần chết, trực tiếp đem phụ trách tiêu thụ hạng mục này mắng đến máu chó đầy đầu. Người tiêu thụ kia oan ức muốn chết, đến tìm Liễu Diễm cáo trạng, Liễu Diễm ở trước mặt Dương Tần bất âm bất dương mà mắng vài câu, Dương Tần nguyên bản cũng bởi vì hạng mục bị tuột mất này mà giận sôi gan, phá lệ trực tiếp phê bình Vương Vĩ Đình một trận.
***
Mà Lục Ninh Cảnh bên này, tuy rằng phần thưởng không có nhiều nhưng lấy được hơp đồng thì đã vui sướng lắm rồi, thật vui vẻ mà xin nghỉ về nhà chờ sinh. Vốn là cậu muốn dùng lý do bị bệnh, thậm chí ngay cả bệnh gì Trịnh Hằng cũng đã chuẩn bị tốt cho cậu, kết quả ngược lại Tống Tranh không hỏi nhiều gì, chỉ là liếc mắt nhìn cậu rồi ký duyệt.
Lão đại qua bên này, nhân viên bên kia tự nhiên dễ chịu hơn hẳn.
“Có muốn chuyển đến chỗ anh?” Trịnh Hằng thấy bụng cậu càng ngày càng lớn, hơn sáu tháng bụng sẽ to gần cái chậu rửa mặt nhỏ, sống một mình sẽ gặp nhiều chuyện bất tiện, hơn nữa vấn đề ăn uống sẽ không được đảm bảo.
“Hay là thôi đi, em… Em không quen ở chỗ anh.” Trịnh Vân Phàm mỗi tuần đều sẽ về nhà, hai người mà nhìn thấy nhau, Lục Ninh Cảnh tình nguyện sống một mình.
“Vậy anh chuyển tới chăm sóc em?”
“…” Lục Ninh Cảnh hoài nghi mà liếc nhìn Trịnh Hằng, “Lão gia, ngài xác định chuyển tới không phải để em chăm sóc chứ?”
Cái tên này, muốn hắn làm cơm cũng không làm, dọn dẹp lại càng không, gần đây mới giúp cậu rửa bát hai lần, phơi quần áo một lần.
“Rửa bát hay giặt quần áo vẫn còn có thể làm, nếu như em cần, còn có thể thêm vào…” Trịnh Hằng đến gần, ngậm vành tau câụ, “Phục vụ đặc biệt.”
Lục Ninh Cảnh: …
Lục Ninh Cảnh ưỡn ưỡn bụng của mình, “Anh đừng làm hư con.”
“Không có chuyện gì, ” Trịnh Hằng xoa xoa bụng cậu, “Hồi trước anh có hỏi qua, bác sĩ Lý nói hiện tại rất thích hợp để sinh hoạt, có ích cho cơ thể mẹ khỏe mạnh, con cũng sẽ không bị ảnh hưởng…”
Nói, tay hắn liền vén quần áo cậu lên, vỗ về nơi phòng vệ yếu ớt, Lục Ninh Cảnh mới vừa tắm rửa qua, khắp người đều là hương vị sữa tắm, Trịnh Hằng đến gần cùng cậu hôn môi.
Lục Ninh Cảnh chỉ giãy dụa tượng trưng mấy cái xong liền không có phản kháng, Trịnh Hằng như được cổ vũ, động tác càng lúc quá phận.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến bụng Lục Ninh Cảnh, Trịnh Hằng cũng không dám đè lên cậu, mà là đem cậu ôm đến trên bắp đùi của mình, cởi quần áo cậu ra, khi nhìn thấy hai điểm đỏ trước mắt, cười trêu nói: “Em nói, nơi này về sau có thể lớn lên không? Thậm chí có thể cho sữa…”
“Anh cút!” Lục Ninh Cảnh cảm thấy lời nói này quá xấu hổ, tay muốn đẩy hắn ra, lại bị Trịnh Hằng ngậm vào một bên, đầu lưỡi ấm tại nơi nhạy cảm đảo quanh…
“Trở về phòng đi.” Lục Ninh Cảnh biết lần này nhất định là chạy không thoát, hơn nữa sẽ còn làm đến cùng, chỉ có thể cắn răng đưa ra yêu cầu cuối cùng.
“Mùa hè, ở đây không lạnh.” Người nào đó hiển nhiên không muốn trở về, “Hơn nữa em không thấy ở phòng khách rất có tư vị sao?”
“Không được…”
“Ngoan, làm một lần thôi.” Trịnh Hằng dụ dỗ.
Nhưng mà sự thực chứng minh, đàn ông không chỉ ở trên giường không thể tin, mà ở trên ghế sa lông cũng không thể tin nốt. Hai người ở trong phòng khách làm hai lần, Trịnh Hằng mới ôm cậu đi tắm. Ở trong phòng tắm lại thêm một lần nữa, thân thể Lục Ninh Cảnh vì đang mang thai nên mẫn cảm tới cực điểm, chỗ đó cũng ấm trơn, hai cái người đều tới cực hạn nhanh hơn một chút…
Rốt cục tắm xong, Lục Ninh Cảnh mềm oặt nằm trên giường, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
“Ninh Cảnh.” Trịnh Hằng cố tình không cho cậu nghỉ ngơi, ôm cậu rồi ghé vào lỗ tai cậu gọi cậu.
“A?” Lục Ninh Cảnh mơ mơ màng màng đáp trả một câu.
Người sau lưng chậm chạp không gặp trả lời, Lục Ninh Cảnh cũng là mơ mơ màng màng ngủ, chính là không biết là mơ hay là thật, cậu giống như nghe thấy Trịnh Hằng nói một câu rất là buồn nôn, nhưng mà ý thức lại cứ tiến dần vào giấc mộng vô biên nên vỏ đại não sau khi đem thông tin này xử lý một giây thì liền quên mất.
Lục Ninh Cảnh cho là Trịnh Hằng chỉ nói chơi, không nghĩ ngày hôm sau hắn thật sự đăng đường nhập thất, đồ đạc của hắn cũng không nhiều, chỉ mấy bộ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày. Lục Ninh Cảnh mướn cái phòng này nguyên bản chính là phòng hai người ở, bây giờ có thêm một người cũng không chật chội lắm.
“Nhà lớn không ở, tới chỗ của em nhỏ như thế, anh không ngại chen sao.” Lục Ninh Cảnh cho là hắn chỉ nói chơi, không nghĩ tới đến thật.
Trịnh Hằng ngược lại không quan tâm, “Ở phòng lớn quen rồi, chuyển sang nơi khác trải nghiệm sinh hoạt một chút cũng không tồi.”
Lục Ninh Cảnh nhìn hắn thản nhiên đem quần áo xếp vào trong tủ của cậu, cắn răng nghiến lợi nói: “Kia, Trịnh tiên sinh trải nghiệm xong sinh hoạt thì đừng quên giao tiền thuê nhà.”
“Ừ, tiền điện nước và thuê nhà hai chúng ta chia đôi, thêm vào tiền phục vụ…” Trịnh Hằng đi tới, ghé vào lỗ tai cậu ám muội nói, “Nể tình em cho anh ở đây nên sẽ miến phí phục vụ.”
“… Trịnh Hằng, em trước đây tại sao không phát hiện anh lại vô liêm sỉ như thế?”
Trịnh Hằng tay không biết xấu hổ mà còn vuốt nhẹ mép quần cậu, “Trên người anh còn nhiều chỗ mà em chưa phát hiện ra.”
“… Da mặt anh để đâu rồi?!”
“Ở đây, hôn hôn cái.” Trịnh Hằng đem mặt đến gần.
“Mang quần áo trong máy giặt ra phơi mau!”
Lục Ninh Cảnh mặt không thay đổi vỗ má hắn, chỉnh lại quần áo lộn xộn. Ngày hôm qua hai người ở trên ghế làm lâu như thế, không tránh khỏi bị rây ra ghế sa lông, đặc biệt là phần đệm bên Trịnh Hằng, mặt trên đều là vết tích. Quần áo cũng nhăn nhúm hết vào, Lục Ninh Cảnh buổi sáng phải đem đi giặt hết, trên ghế salông cũng lau khô ráo, vào lúc này còn phải đem quần áo ra phơi.
Trịnh Hằng hôn cậu một cái, thật sự đi phơi.
Hai người cứ như vậy ở cùng nhau, sinh hoạt coi như hài hòa, nhưng mà mới chỉ có hơn một tháng, ác mộng đã tới rồi. Ông chú mà Lục Ninh Cảnh không muốn gặp nhất lại đến, y muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố A không nói, nay còn dự định thu mua một công ty, ít ngày nữa sẽ tới giải quyết công việc.