Edit: Thỏ TK
Trịnh Hằng buổi tối tan làm trở về, Lục Ninh Cảnh đang nấu cơm, tuy rằng bụng đã khá lớn nhưng mấy việc cơm nước dọn nhà cũng không làm khó được cậu, như cậu đã nói, Trịnh Hằng đến đây chính là để cậu hầu hắn mà.
Ban đầu Trịnh Hằng muốn cậu chuyển đến nơi ở kia của mình, sau đó cho người hầu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cậu, chỉ có điều Lục Ninh Cảnh không muốn đi, cậu hiện tại cả ngày đã không có việc gì lamg, nếu có người hầu hạ, vậy thì chỉ cần ăn ngủ là sắp thành heo rồi.
Trịnh Hằng thấy cậu làm mấy chuyện này cũng không tính là khổ cực, thân thể cũng dễ bị đùa bõn, cũng là theo cậu, hơn nữa hai người một gia đình nhỏ, kỳ thực rất có tư vị.
Tỷ như một số chuyện có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, không cần lo lắng có người nhìn thấy hoặc là quấy rối…
Đặt đồ xuống, Trịnh Hằng đi vào nhà bếp, từ phía sau lưng ôm lấy người đang mặc tạp dề xào rau vây, vốn là muốn cho cậu một cái hôn nóng bỏng, lại bị cái thứ đang xào trong nồi làm cho nhảy mũi vài cái.
“Em đang xào cái gì đấy?” Trịnh Hằng cau mày bịt mũi hỏi.
Lục Ninh Cảnh nhìn dáng vẻ của hắn, che miệng cười nói: “Thịt bò xào ớt tiêu, thơm không?”
Ớt* sao, Trịnh Hằng bật cười, nhìn thấy mấy miếng ớt xanh xanh trong nồi, “Dễ sặc lắm, em có thể ăn?”
*Ớt này trong bản raw thì là phòng lang tiêu, mà t search cũng không ra loại gì đặc biệt nên cứ để là ớt thôi
“Chị dâu em lúc mang thai cũng có ăn qua, chắc không có chuyện gì đâu, ” Lục Ninh Cảnh lấy cùi chỏ đụng người hắn một cái, “Đi rửa tay rồi mang bát đũa ra ngoài ăn cơm.”
Bình thường thì bé ngoan Trịnh Hằng sẽ lon ton đi làm ngay nhưng ngày hôm nay lại đứng yên, vỗ về bụng cậu: “Trời nóng nực, tháng 8 thuận tiện xuất ngoại thăm ba mẹ anh nhé?”
Ba mẹ Trịnh Hằng từ khi hắn còn nhỏ đã sang Mỹ làm ăn, rồi cứ thế trường kỳ ra nước ngoài, về sau ông bà Trịnh Hằng tuổi cao mới quay về nước, chỉ là hiện tại hai ông bà đã rời đi, ba mẹ Trịnh một năm hơn nửa thời gian cũng không có ở trong nước.
Lục Ninh Cảnh nghe Trịnh Hằng nói ba mẹ hắn là những người rất dễ ở chung, hơn nữa chuyện cậu mang thai hai người cũng đã biết, bọn họ chỉ nói là muốn Trịnh Hằng mang người đến cho bọn họ nhìn, cũng không có ý phản đối gì.
Hai ngày trước đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ cũng nói thai vị đã được chỉnh lại, hiện tại thân thể rất khỏe mạnh, đi ra ngoài một chút sẽ tốt cho cả cơ thể mẹ và con, mỗi ngày ở trong nhà trái lại sẽ ngột ngạt.
“Anh không phải đi làm?” Cùng Trịnh Hằng ở cùng một chỗ, Lục Ninh Cảnh mới phát hiện công việc của Trịnh Hằng không thể nói là ít hơn so với tiêu thụ, bởi vì cậu sẽ ở nhà làm cơm tối, Trịnh Hằng vì trở về ăn cơm tối, thường thường sẽ đem công việc mang về làm, có lúc đến khi cậu đã ngủ rồi, Trịnh Hằng còn không có ý dừng lại.
“Công việc còn chưa xong.” Người nào đó cuồng công việc nghiễm nhiên nói.
Lục Ninh Cảnh xếp đồ ăn ra đĩa, “Anh chắc là hiện tại em thích hợp để ra ngoài?”
Lục Ninh Cảnh nhìn bụng của mình một chút, nơi đó đã 7 tháng, bởi vì dạo này không cần làm việc, thức ăn cũng đầy đủ, bụng to lên rất nhanh, Lục Ninh Cảnh phải mặc quần áo size lớn mới không thể nhìn ra được gì. Mới đầu thì có thể không nhìn ra, nhưng người mang thai bước đi lại không giống người thường, người có kinh nghiệm thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cậu lại là một thằng đàn ông, cứ như vậy mà ra ngoài thì thật là kỳ quái.
“Không có chuyện gì, cũng không gặp ai.”
“Được thôi.” Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, nếu hai người họ đã không ghét bỏ thì vãn bối như cậu nếu không đi gặp thì thật không có đạo lý.
Chuyện này cứ như vậy mà được xác định.
Buổi tối Lục Ninh Cảnh đi tắm, Trịnh Hằng rập khuôn từng bước theo sát phía sau của cậu, hai người đã gần một tuần không có làm, Lục Ninh Cảnh thân thể như vậy… Khụ khụ, hơi nhớ mùi vị đó, cho nên ỡm ờ cùng cậu đi tắm rửa, ở trong phòng tắm làm một lần, cái kia của Trịnh Hằng còn chôn ở trong cơ thể cậu không đi ra, hai người trở về phòng, chuẩn bị lại tới một lần nữa.
Mới vừa trở lại trên giường, Trịnh Hằng còn đang “an ủi” Lục Ninh Cảnh, điện thoại của cậu đặt ở bên giường đột nhiên vang lên làm hai người giật nảy mình, Trịnh Hằng trực tiếp duỗi tay chuẩn bị nhấn tắt, lại bị Lục Ninh Cảnh chặn lại, “Đừng, có thể là ba mẹ em.”
Làm chuyện như vậy mà bị quấy rối thì thật sự không vui vẻ gì, Trịnh Hằng đem điện thoại di động đưa cho Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh liếc nhìn tên hiển thị, mặt đang ửng hồng tronh nháy mắt biến sắc, phía trước được kỹ xảo của Trịnh Hằng xoa nắn đang run rấy đứng lên cũng chợt mềm nhũn xuống.
“Ninh Cảnh… Thả lỏng, thả lỏng…” Trịnh Hằng bị nghẹn ở bên trong, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông của cậu, cau mày có chút thống khổ nói.
“…” Lục Ninh Cảnh tận lực thả lỏng thân thể, làm cho hắn chậm rãi lui ra ngoài, dằn vặt xong hai người đều mồ hôi đầm đìa, lúc này điện thoại đã sớm tắt, Lục Ninh Cảnh cũng không dám quên, ánh mắt u oán không thèm nhìn Trịnh Hằng, gọi lại.
“A, chú.”
“Cháu bị cảm?” Âm thành hờ hững của người đàn ông từ bên kia điện thoại truyền tới.
“Không, ” Lục Ninh Cảnh bởi vì sử dụng cổ họng quá độ mà trở nên hơi khàn khàn, trừng mắt nhìn cái tên đang đứng một bên chờ tiếp tục chuyện còn dang dở, “Chú có chuyện gì không?”
“Thứ tư tuần sau chú sẽ đến.”
“…”
Lời này không khác nào sấm đánh ngang tai, Lục Ninh Cảnh ngơ ngác mà liếc nhìn bụng của mình, nếu như bị y nhìn thấy, cậu cũng có thể đoán được kết cục của bản thân.
“Chú… Không phải đi làm sao?”
“Chú thu mua một công ty ở thành phố A, đến đây giải quyết thủ tục.”
“…” Chú của cậu là người rất có thực lực, Lục Ninh Cảnh thấy y nói muốn đem sự nghiệp đến thành phố A phát triển, sau đó liền mấy tháng không có động tĩnh, nghĩ là y chỉ nói thế thôi, ai ngờ là làm thật.
“Chú thực sự muốn phát triển ở thành phố A?” Cậu nhớ y rất bài xích cái thành phố này.
“Ừ, gần nhà.” Lục Tự Minh tự nhiên nói, ông bà Lục Ninh Cảnh tuổi cũng đã cao, khả năng không đến năm sau, Lục Tự Minh cũng cân nhắc thật chu đáo.
Cúp máy, Lục Ninh Cảnh có hơi hoảng hốt một hồi lâu, Trịnh Hằng ôm lấy cậu, “Chú em lại muốn tới?”
Lục Ninh Cảnh cười khổ: “Ừ, làm sao bây giờ?”
Giấu nhất định là không giấu được, thế nhưng tính khí của chú cậu như vậy, biết đến chuyện này, còn không biết sẽ phản ứng thế nào, lúc trước mẹ cậu biết chuyện, đã nháo một hồi lâu.
Lần này cậu là hạ quyết tâm sẽ ở cùng Trịnh Hằng, sẽ không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, nhưng nghĩ đến ba mẹ cậu tiều tuỵ sau trận bão tuyết vừa, Lục Ninh Cảnh lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thật sự là, ghét của nào trời trao của ấy, cậu muốn trước tiên sinh đứa nhỏ ra, sau đó mới làm công tác tư tưởng với cha mẹ, ai ngờ chú cậu…
“Bọn họ sớm muộn gì cũng biết, ” Trịnh Hằng nắm lấy tay cậu, bao lại, “Đừng sợ, có anh ở đây…”
“Ừm.” Lục Ninh Cảnh nắm chặt lại tay hắn, lần này chắc chắn sẽ không buông tay.
Kế hoạch nghỉ phép để xuất ngoại, cũng bởi vì Lục Tự Minh đến mà làm rối loạn.
***
Lục Tự Minh thu mua công ty, còn có quan hệ, trên tay y có những mối nào Khâu Tử Hiên đều rõ ràng, cho nên, việc y thu mua công ty rất nhanh đã truyền đến tai Khâu Tử Hiên.
“Anh ta cư nhiên muốn quay lại thành phố A, ” người lúc trước không muốn quay đầu lại, rời khỏi thành phố này để phát triển sự nghiệp đột nhiên muốn trở về, Khâu Tử Hiên dựa vào trên ghế, hỏi Điền An, “Bên Tiểu Cảnh thế nào rồi?”
“Tình trạng trước mắt của cậu ấy rất ổn định, bất quá Lục tiên sinh chắc chắn sẽ sớm biết chuyện này, e sợ hiện tại cũng không tiện quá.” Bụng đã lớn như vậy, giấu cũng không giấu được, Lục Tự Minh thuộc về loại tính cách bạo, chắc chắn sẽ có biến.
Khâu Tử Hiên xoa xoa trán, may mà tính cách của Tiểu Cảnh không giống y.
“Giúp tôi đem việc thứ tư tuần sau đẩy xuống ta.”
“Nhưng là, ” Điền An vô cùng khó xử, công việc của Khâu Tử Hiên đã được lên lịch trình, chỉ cần trong nửa năm, hắn không có bất kỳ sai lầm nào thì có thể thăng chức. Chuyện Lục Ninh Cảnh, không thể không nói là một hỗn loạn, nếu nháo lên, nhất định tiền đồ đều bị phá huỷ, “Tiên sinh, lão tam nhà Trịnh gia cũng là người không dễ đối phó, chính bọn họ nhất định có thể xử lý tốt, ngài thận trọng cân nhắc.”
“Cứ như vậy đi, ” Khâu Tử Hiên khoát tay nói, kỳ thực vị trí này hắn cũng không có ý định, chỉ là trên lưng đeo một kỳ vọng của cả đời người, hiện tại hắn cũng đến cái địa vị này, người khác muốn bài trừ hắn cũng khong được, “Cậu gọi Thừa Chí đến đây một chuyến đi.”
Gia đình bọn họ, mỗi một đời đều phải có người tham gia chính sự, thế hệ này Khâu Tử Hiên liền gách vác tất cả hy vọng của trưởng bối, Khâu Tử Hiên quả thật cũng không làm cho bọn họ thất vọng, mà đời kế tiếp là thằng cháu cả của hắn, Khâu Thừa Chí.
***
Trịnh Hằng thấy Lục Ninh Cảnh bởi vì Lục Tự Minh đến, cả người đều thấp thỏm bất an, sợ cậu một mình ở trong nhà suy nghĩ nhiều nên để cậu cùng hắn tới chỗ làm.
“Không đi có được không?” Lục Ninh Cảnh khoát tay hỏi, toàn bộ tầng của Trịnh Hằng của Hoành Á cơ bản đều biết cậu, ngày trước cậu đến còn là vì công vieehc, bây giờ thì chẳng có lý do gì, hơn nữa lại vác cái bụng to đến, người khác không có nghĩ đến thì chính cậu cũng cảm thấy không tiện.
“Không có chuyện gì, ngày hôm nay anh đến Hàn Hợp họp, ngoại trừ trợ lý Trần với thư ký Diệp, cũng chẳng có ai biết em.”
Hàn Hợp là một công ty nhỏ của Hoành Á, thời điểm bên kia gọi thầu bởi vì là cùng tổng bộ đi, cho nên Lục Ninh Cảnh cũng không đến, chỉ có Trương Kính đi.
Lục Ninh Cảnh ngược lại là rất muốn đi ra ngoài một chút, cậu hiện tại đi ra ngoài thì lại rất ngại ngùng, cũng không biết nơi nào có thể đi, mỗi ngày sau khi ăn tối xong thì cùng Trịnh Hằng đi mấy nơi phụ cận để tản bộ một chút, sắp sửa thành người tối cổ rồi, nghe Trịnh Hằng nói như vậy, nghi ngờ không còn, thay xong quần áo cùng Trịnh Hằng đi ra ngoài.
Tài xế lái xe đưa hai người đến dưới sảnh Hàn Hợp. Hai người lên tầng 8, trợ lý Trần và thư ký Diệp đã đến, thư ký Diệp nhìn thấy Lục Ninh Cảnh cũng không có kinh ngạc gì. Làm thư ký riêng cho Trịnh Hằng, cô đại khái cũng hiểu được lão tổng nhà mình với vị Lục tiên sinh này quan hệ không bình thường, chỉ là vẫn chưa có nghiệm chứng, ngày hôm nay nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, hơn nữa thái độ Trịnh tổng đối với cậu ta luôn thân mật như vậy, liền sáng tỏ.
Trợ lý Trần nhìn thấy Lục Ninh Cảnh liền kinh ngạc, “Trịnh tổng, Lục tiên sinh cũng tới họp?”
Buổi họp này tuy rằng cùng mấy cái phần mềm có một chút chút quan hệ nhưng công việc dù sao cũng đã kết thúc, cũng không cần bên cung cấp phần mềm đến họp làm gì.
“Không phải, cậu ấy theo tôi đến đây.” Trịnh Hằng thản nhiên nói.
Trợ lý Trần vẫn là một mặt mê hoặc, ngày hôm nay không phải đi làm sao, Lục tiên sinh không cần đi làm mà đến đây? Tham quan? Thư ký Diệp chọc chọc trợ lý Trần, cười với Trịnh Hằng, “Trịnh tổng, phòng hội nghị bên kia đã chuẩn bị xong, ngài và trợ lý Trần cứ trực tiếp qua đó, tôi ở đây tiếp Lục tiên sinh.”
“Ừ, ” Trịnh Hằng lại quay ra nói với Lục Ninh Cảnh, “Em phải cẩn thận đấy.”
Trợ lý Trần: …
Nhìn thấy Trịnh Hằng thàn nhiên mà ôn nhu săn sóc với Lục Ninh Cảnh, đầu óc của hắn có chút miên man.
Lẽ nào kỳ thực Lục tiên sinh là thân thích của Trịnh tổng?
Trịnh Hằng cùng trợ lý Trần tới phòng hội nghị, thư ký Diệp nói với Lục Ninh Cảnh: “Lục tiên sinh, chúng ta vào trong phòng ngồi đi.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, cậu đối với người ở bên cạnh Trịnh Hằng ấn tượng tốt vô cùng, đặc biệt là thư ký Diệp với trợ lý Trần, trước đây lúc làm hạng mục, họ đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
“Cô đi giúp mọi người đi, không cần phải để ý đến tôi.” Lục Ninh Cảnh thấy thư ký Diệp chạy đi bưng trà rót nước, có chút ngượng ngùng làm lỡ công việc người ta, nói, “Chúng ta cũng không phải người ngoài.”
“Không có chuyện gì, tôi cũng rảnh, ” Thư ký Diệp chỉ là theo tới để chuẩn bị bắt đầu buổi họp, cho nên vào lúc này cũng nhàn rỗi, nhìn thấy cái bụng không giấu nổi của Lục Ninh Cảnh, không có ác ý gì nói, “Lục tiên sinh, tiền tài đều dựa vào bụng, tuy rằng tướng của cậu rất tốt nhưng cũng không thể tuỳ hứng.”
“…” Lục Ninh Cảnh ho khan một cái, “Dạo này ăn hơi nhiều nên mập ra.”
“Kỳ thực cũng không khó nhìn, ” Thư ký Diệp nói, lại nhìn bụng của cậu, l gật đầu nói, “Đúng, kỳ thực nhan sắc tốt thì vẫn có thể tuỳ hứng một chút.” (ý là anh đẹp, anh có quyền:v)
Lục Ninh Cảnh: …
Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, thư ký Diệp còn chưa đáp ứng thì cửa đã mở ra, hai cô gái thanh tú tiến vào, nhìn thấy thư ký Diệp thì cười hì hì chạy lại ôm bả vai cô, “Chị Diệp, mấy tháng không gặp, chị lại đẹp thêm.”
Thư ký Diệp banh mặt nói, “Chớ gọi là chị Diệp, tôi còn chưa già đến thế.”
“Chị Diệp*,” người còn lại kịp thời phản ứng, trong nháy mắt danh xưng liền dễ nghe hơn, “Nghe nói Trịnh tổng ngày hôm nay đến họp đúng không?”
Một người thì gọi là Diệp tỷ, người kia thì gọi là Diệp tỳ tỳ thôi mà =)))
Thư ký Diệp chỉ vào chóp mũi hai cô kia, “Đến mở hội thì cũng không đến lượt hai cô, ít mơ mộng đi.”
“Hì hì, ” cô gái kia cũng không tức giận, trái lại cười hì hì nói, “Ước mơ thì vẫn được mà, vạn nhất lại xảy ra, bọn họ sau khi họp xong lại có thể ngẫu nhiên gặp được.”
Lục Ninh Cảnh: …
Cái này cũng được?
“Thôi thôi thôi, các cô đừng thêm phiền, ” thư ký Diệp cảnh cáo nói, “Chuyện như vậy ngẫm lại là, Trịnh tổng hiện tại là hoa thơm đã có chủ, các cô bỏ ngay suy nghĩ này đi.”
“Chị Diệp đừng gạt bọn em, ai mà chả biết Trịnh tổng là nam nhân độc thân bạch kim có điều kiện tốt nhất toàn thành phố.”
“Tôi nói thật, không tin các cô hỏi Lục tiên sinh.”
Hai cô gái kia kỳ thực đã sớm chú ý đến người thanh niên ngồi trên ghế sa lông, tướng mạo rất đẹp, chỉ là, cái bụng bia này, cũng quá lớn rồi.
“A?” Một bên Lục Ninh Cảnh xem kịch vui nghe thư ký Diệp chỉ đích danh mình, thấy cô ta mắt sáng quắc mà nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu nói, “Đúng, là có, vị kia nhà hắn bụng đã lớn, mấy ngày trước tôi mới nhìn thấy, còn cùng nhau ăn cơm.”
Không chỉ cùng nhau ăn cơm, còn cùng nhau ngủ, làm những chuyện nhi đồng không nên nhìn.
Hai cô gái kia nửa tin nửa ngờ, bị thư ký Diệp nói vài câu, cũng là mất hứng đi ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ đi hẳn, thư ký Diệp mới sửa lại mái tóc bị làm loạn, cười với Lục Ninh Cảnh, “Cậu chớ để ý, các cô ấy cũng chỉ là đùa giỡn thôi, đọc quá nhiều tiểu thuyết, suốt ngày mơ mộng tổng giám đốc bá đạo các kiểu.”
Lục Ninh Cảnh gật gật đầu, kỳ thực cậu hoàn toàn chính là xem náo nhiệt, Trịnh Hằng ưu tú như vậy, không có ai yêu thích mới là lạ, rồi lại cảm thấy lời này của thư ký Diệp sao lại kỳ quái như vậy, đúng vậy, cậu để ý cái gì? Lúc đang muốn giải thích rõ thì lại thấy thư ký Diệp nhìn cậu, ánh mắt hiểu rõ mà nhìn thấu.
Ngọa tào, mấy người này ở bên cạnh Trịnh Hằng đều thành tinh.
Bất quá bị nháo một hồi như thế, cảm xúc của Lục Ninh thoải mái hơn rất nhiều, lúc trở về, Lục Ninh Cảnh trêu chọc Trịnh Hằng: ” nam nhân độc thân bạch kim có điều kiện tốt nhất toàn thành phố, Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Hằng bật cười, “Em nghe ai nói.”
“Người theo đuổi anh.”
“Người theo đuổi anh có rất nhiều, em không nói tên, anh còn thật không biết là ai.”
“… Anh đây là đang khoe khoang sao, Trịnh tiên sinh?” Lục Ninh Cảnh giọng điệu không quen nói.
“Ừ, ” Trịnh Hằng đến gần hôn cậu một cái, “Nhưng mà Nhược Thủy ba ngàn, anh chỉ lấy một muôi.”
Tê, lời này, không nghĩ tới Trịnh Hằng cũng sẽ biện hộ cho lời nói của mình.
***
Lúc Lục Tự Minh lại đến là đang trong thời gian làm việc, cũng không cho Lục Ninh Cảnh đi đón máy bay, y dẫn theo một đám người, đi đến công ty đối phương trước, đem mọi chuyện giải quyết tốt, đến chạng vạng tối mới qua bên Lục Ninh Cảnh.
Y bắt xe, nói địa điểm tiểu khu chỗ Lục Ninh Cảnh rồi mới mệt mỏi dựa vào ghế sau nghỉ ngơi. Dạo này vì chuyện của công ty mà mệt bở hơi tai, hiện tại rốt cục đã hoạch định xong, trước mắt chỉ cần mời Khang Thành ăn một bữa cơm, cảm tạ cậu ta đã trợ giúp, nếu không có cậu ta, khả năng chuyện này còn không dễ làm được như vậy.
Lục Tự Minh đang đằm mình suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ yên tĩnh trong xe. Lục Tự Minh lấy điện thoại di động ra, thấy một chuỗi số xa lạ, liền trực tiếp nhấn tắt không để ý đến, đối phương tiếp tục gọi lại, Lục Tự Minh không nhịn được liền nhận: “Xin chào, tôi là Lục Tự Minh.”
“Là tôi.” âm thanh ôn nhuận từ điện thoại bên kia truyền tới, “Khâu Tử Hiên.”
Lục Tự Minh cau mày, khẩu khí cứng rắn nói: “Chuyện gì?”
“Trong điện thoại không tiện nói, chúng ta hẹn chỗ nói chuyện đi.”
“Làm sao cậu biết tôi ở thành phố A?” Lục Tự Minh ghét nhất là bị người ta theo dõi, đặc biệt là Khâu Tử Hiên lại là người y vô cùng căm ghét.
Người bên kia lại cười, “Tôi không chỉ biết anh đến thành phố A, còn biết bây giờ anh đang trên đường đến thăm Tiểu Cảnh, Lục Tự Minh, anh đừng quên, thành phố A là địa bàn của tôi.”
“…” Lục Tự Minh cầm điện thoại gân xanh trên tay bất ngờ nổi lên, “Khâu Tử Hiên, cậu đến cùng là muốn làm gì?”
Khâu Tử Hiên nói: “Vẫn là tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Kết thúc cuộc gọi của Khâu Tử Hiên, Lục Tự Minh liền gọi ngay cho Lục Ninh Cảnh, nói là có việc nên chưa về, sau đó để tài xế taxi lái đến nơi mà Khâu Tử Hiên hẹn gặp.