Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất

Chương 49: Chương 49




Edit: Thỏ TK

Đang vào giữa hạ, cho dù đã là chạng vạng nhưng không khí nóng bức vẫn bốc lên mặt đất, không có một hơi gió nào khiến người ta không nhịn được mà buồn bực.

Tầm này đã qua giờ tan tầm, xe taxi thuận lợi vòng qua thành lộ, hơn một giờ sau thì đến nhà hàng mà Khâu Tử Hiên hẹn. Nơi này không phải là nhà hàng bốn sao thông thường, nếu là người có hiểu biết sẽ nhìn ra đây là nhà hàng hay xuất hiện các minh tinh hay người nổi tiếng, xem như là một nhà hàng thường tập trung những người đứng đầu.

Khâu Tử Hiên cư nhiên lại hẹn đến đây.

Xuống xe taxi, Lục Tự Minh liếc nhìn khung cảnh trước mắt sau hai mươi mấy năm, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là không hiểu Khâu Tử Hiên nghĩ gì, quan hệ hai người hiện tại cũng đã cứng nhắc như vậy, còn muốn ngồi cùng chỗ ăn cơm tối?

Báo tên tuổi Khâu Tử Hiên, liền có người đưa y vào thang máy, lên thẳng tầng 4. Tầng 4 đều là những lô ghế lớn nhỏ riêng biệt, người kia thuận theo hành lang dẫn y đến trước cửa một gian phòng, gõ cửa một cái, được đáp ứng mới kéo cửa ra, để Lục Tự Minh đi vào.

Đây là một gian trung đẳng, được thiết kế kết hợp giữa màu cà phê và trắng sữa giao hoà, lộ ra vẻ trang trọng tao nhã, quả cầu thủy tinh quang sắc nhu hòa cho chút không khí cổ điển, trên bàn còn có một bình sứ Thánh Hoa cắm hoa mân côi trắng, bàn ăn phía bên phải hình vòm, xuyên qua lớp tường là một bàn trà bằng gỗ, chung quanh là mấy cái ghế sô pha màu trắng, mà Khâu Tử Hiên đang ngồi ở đó.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu xám đậm, rất tùy ý dựa vào ở trên ghế sa lon, hai chân thon dài xen kẽ, rõ ràng đã là nam nhân 50 tuổi nhưng trên mặt hắn lại không lưu lại quá nhiều vết tích, trải qua những năm tháng lắng đọng, càng thêm thành thục thuần hậu.

Khâu Tử Hiên đi tới ngồi xuống, lập tức có người đi tới hỏi họ có muốn gọi đồ ăn chưa, Khâu Tử Hiên nói: “Mang trà lên trước đi, chúng tôi có chút chuyện cần nói.”

Nói, Khâu Tử Hiên liền liếc nhìn Lục Tự Minh, Lục Tự Minh hiển nhiên càng không có ý tứ ăn cơm, “Tôi tuỳ ý.”

Nhân viên phục vụ liền mang trà lên cho bọn họ, dùng kèm với đồ tráng miệng, sau khi chuẩn bị xong thì khép cửa đi ra ngoài. Không gian chìm vào trầm lặng, Lục Tự Minh cũng không uống trà, nhìn Khâu Tử Hiên chậm rãi nhấp ngụm trà, nói: “Có chuyện gì cậu nói thẳng đi.”

Khâu Tử Hiên hiển nhiên cũng không có tâm tư, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chuyện Tiểu Cảnh và Trịnh Hằng anh đừng có nhúng tay vào.”

“Cậu nói cái gì? Chúng nó vẫn ở cũng một chỗ?” Lục Tự Minh chăm chú nhìn Khâu Tử Hiên.

Khâu Tử Hiên gật đầu.

Lục Tự Minh tay nắm chặt, phảng phất như đang kiềm chế cơn giận, mà cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn Khâu Tử Hiên: “Tôi sẽ không để cho nó đi con đường này.”

Khâu Tử Hiên lại lắc đầu cười, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Tiểu Cảnh sinh ra, anh đã một người cha không làm tròn bổn phận, một năm chỉ trở lại nhìn nó hai lần, mặt lạnh giáo huấn vài câu, tôi không cho là anh có tư cách nói câu này.”

Lục Ninh Cảnh vừa ra đời năm ấy, Lục Tự Minh liền đưa đứa nhỏ gào khóc đòi ăn về nhà. Khi đó y là người phải gánh trách nhiệm, thời đại đó, khi chưa kết hôn mà có con là chuyện rất nghiêm trọng, bát cơm khẳng định là không bảo vệ được, y học hành gian khổ nhiều năm như vậy, lưng đeo kỳ vọng của cha mẹ và gia đình mới có thể đổi lấy được công việc hiện tại, cho nên lúc đó y vốn là muốn đưa con cho người khác nuôi.

Lúc đó anh Hai chị dâu đã có Ninh Hạo được 7 tuổi, thật vất vả có đứa thứ 2 thì lại sảy vào tháng thứ 5, nghe nói là con trai, cũng đã thành hình, hai người thương tâm gần chết, đúng lúc gặp Lục Tự Minh không minh bạch mang một đứa trẻ về tìm người nuôi nên nhận luôn.

Mà về sau Lục Tự Minh làm ăn thành đạt, có thể quang minh chánh đại nuôi con, lại thấy anh chị nuôi con tốt như vậy, chẳng khác nào thân sinh, hơn nữa bởi vì Ninh Hạo từ nhỏ nghịch ngợm gây sự, mà Ninh Cảnh lại tương đối ngoan ngoãn, cho nên bọn họ đối với Ninh Cảnh đã thương còn thương hơn, chung quy không đành lòng mà đòi lại đứa nhỏ, chỉ là hàng năm cấp một chút phí sinh hoạt cố định, làm như vậy mà nói, y xác thực đối với Ninh Cảnh không có gì công lao nuôi dưỡng gì.

Câu nói này của Khâu Tử Hiên chọc trúng chỗ đau của Lục Tự Minh, nhưng y vẫn như trước cứng đầu: “Có tư cách hay không là chuyện của tôi, nếu hôm nay cậu gọi tôi đến đây chỉ để nói chuyện này, thì tôi thấy chúng ta không còn gì để nói.”

Năm đó y chọn con đường này đã nhận hết bao khổ cực, y sẽ không trơ mắt mà nhìn Ninh Cảnh dẫm vào vết xe đổ, hơn nữa Trịnh Hằng người kia y cũng biết qua, bối cảnh gia đình so với Khâu Tử Hiên năm đó còn lớn hơn nhiều, thời điểm đó còn không biết phải làm gì để y được chết.

“Lục Tự Minh, lúc học đại học tôi đã nói là anh rất bảo thủ, bây giờ nhìn lại quả nhiên tôi nói không có sai, hiện tại đã không phải là hai mươi mấy năm trước, tư tưởng của anh một chút cũng không có tiến được.”

“Hừ, không phải hai mươi năm trước?” Lục Tự Minh cười lạnh, “Hiện tại đồng tính là hợp pháp? Cha mẹ sẽ không ngăn trở? Sẽ không bị người ngoài khinh bỉ? Khâu Tử Hiên, có là một trăm năm sau, chuyện như vậy cũng sẽ không thay đổi.”

Nói, Lục Tự Minh đứng lên, “Tôi có chuyện, gặp sau.”

“Tiểu Cảnh đã mang thai.” Nhìn Lục Tự Minh kiên quyết quay người rời đi, Khâu Tử Hiên ném ra một quả bom.

“…” Lục Tự Minh cảm thấy lỗ tai của y hẳn đã xảy ra vấn đề, “Cậu lặp lại lần nữa!”

“Tiểu Cảnh nó mang thai, 7 tháng rồi, không có cách nào bỏ được, anh có thể thử đi chia rẽ chúng nó, ” Khâu Tử Hiên nói, khẩu khí cũng cứng rắn lạnh lùng, “Lục Tự Minh, tôi không biết vì sao anh lại hận như vậy, còn nhất định phải áp đặt là phụ nữ. Tiểu cảnh yêu nam thích nữ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm người kia đối xử với nó có tốt hay không, Nếu anh dám làm cái gì khiến cho nó khổ sợ, lần sau tôi sẽ không hoà khí như thế này mà nói chuyện với anh đâu.”

Đây là lần đầu tiên Khâu Tử Hiên dùng thân phận uy hiếp Lục Tự Minh.

Rời khỏi nhà hàng, Lục Tự Minh cũng không có vội vã đi tìm Lục Ninh Cảnh, trái lại gọi xe đi ra biển, tìm đến nơi y trước đây thường đến, lẳng lặng mà cảm nhận gió biển.

Y đang nghĩ một ít chuyện mà hai mươi mấy năm trước chưa nghĩ thông.

Kỳ thực nói là hận, càng nhiều hơn chính là oán, y năm đó đều quyết định bỏ xuống tất cả, công việc hay cha mẹ hết thảy đều không muốn, thậm chí là còn uy hiếp, quyết định cùng Khâu Tử Hiên làm lại, Khâu Tử Hiên ngược lại lại đi kết hôn sinh con.

Lúc thiệp mời đỏ tươi kia đưa đến tay y, y thật không còn lý trí nữa, thậm chí đi thẳng về, muốn ôm Ninh Cảnh đến lễ cưới, khiến cho vị hôn thê của hắn biết hắn đã có một đứa con lớn như vậy.

Nhưng mà có ích lợi gì đây, hắn như thường kết hôn, có một đứa con gái khả ái, một cuộc sống hài hòa mỹ mãn.

Cho nên y không có chút nào hi vọng Ninh Cảnh bước vào con đường này. Gia đình, xã hội, dư luận, các loại áp lực bất đồng đều phải đẩy xuống, loại ái tình này vẫn không có gì đảm bảo, Ninh Cảnh và cái người Trịnh Hằng gì kia giao du cũng không lâu, buông tay cũng dễ dàng, cho nên hồi đó năm ngoái, y đã chèn ép rất gắt.

Nhưng mà… Hết thảy đều đã muộn.

***

“Chú em tại sao vẫn chưa đến?” Lục Ninh Cảnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 10 giờ, “Nếu không anh đi về trước đi.”

Chú Lục Ninh Cảnh muốn tới nơi này, xác định sẽ ở lại đây, mà bất luận Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng quan hệ làm sao, chỗ này vẫn là nhường lại cho trưởng bối, không được để trưởng bối ở khách sạn, vậy là quá vô lễ, cho nên Trịnh Hằng vì mấy ngày này chú cậu đến đành phải trở về nhà.

Trịnh Hằng vào lúc này làm sao có khả năng về, dựa theo tính cách của chú cậu, biết cậu mang thai chắc chắn sẽ đánh chết cậu, “Không có chuyện gì, em ngồi xuống trước đi.”

“Để em gọi điện cho chú.”

Lục Ninh Cảnh lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi thì chuông cửa vang lên, cậu thấp thỏm cầm lấy tay Trịnh Hằng, “Đến rồi.”

“Đừng sợ, ” Trịnh Hằng nắm chặt lại tay cậu, “Có anh ở đây.”

Lục Ninh Cảnh lấy lại bình tĩnh, chạy ra mở cửa. Vốn cho là khi nhìn thấy cậu và Trịnh Hằng, y nhất định sẽ thay đổi sắc mặt, sau đó liền là một hồi không vui, nhưng mà không có, y một mặt mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cậu, đầu tiên là quét một vòng quanh bụng cậu, không nói tiếng nào.

“Chú…” Lục Ninh Cảnh do dự gọi, cậu biết bộ dạng này của y so với lúc phát hoả còn đáng sợ hơn.

“Vào nhà trước đi.” Y nói.

“…” Cơn giận này, Lục Ninh Cảnh bất khả tư nghị nhìn về phía y, đã thấy hai mắt y đều gằn lên tia máu, “Chú, chú làm sao vậy?”

“Ta không sao, ” âm thanh của y mang theo tâm ý mệt mỏi nồng đậm, cùng bọn họ tiến vào trong phòng rồi nói, “Ta biết cả rồi.”

“…” Lục Ninh Cảnh suy nghĩ trăm nghìn loại biểu cảm của chú cậu khi nhìn thấy hai người quay về bên nhau, mà chỉ không có loại này, cậu có chút ngơ ngác nhìn, tựa hồ như đã hiểu rõ y vậy mà lại có chút không biết làm sao.

Trịnh Hằng đỡ Lục Ninh Cảnh ngồi xuống, nghe y nói lời này cũng có chút khiếp sợ, thấy bộ dáng Lục Ninh Cảnh một mặt hoang mang, nặn nặn tay cậu, nói với Lục Tự Minh nói: “Lục tiên sinh, tôi…”

“Cậu đừng nói gì, ” Lục Tự Minh không khách khí chặn lại, khẩu khí cũng không còn coi hắn như kẻ thù, mà ngược lại hỏi Lục Ninh Cảnh, “Lớn thế nào?”

“A?” Lục Ninh Cảnh đối với đề tài xoay chuyền có chút không kịp thích ứng.

“Bụng.”

“…” Y thậm chí ngay cả cái này cũng biết! Đây cũng quá nghịch thiên rồi.

Trịnh Hằng cũng nhíu mày một cái.

Chuyện của Lục Ninh Cảnh, cậu cũng chưa có nói cho bấy kỳ người nào, đến cả Lão Tam thân nhất cũng không biết, y mới đến thành phố A, thậm chí ngay cả tiếp xúc đều không có, làm sao lại biết?

Có hai trường hợp, một là, bên Lục Ninh Cảnh có người của y, mà chuyện này không có khả năng lắm, theo như tính khí của y, nếu biết Lục Ninh Cảnh mang thai còn không nhanh đến đây giết cậu sao.

Thứ hai, là Khâu Tử Hiên.

Tiểu Phàm, bà Vương, ba mẹ Trịnh Hằng, còn có mấy bác sĩ khám cho Lục Ninh Cảnh, cũng không thể biết mà nói cho Lục Tự Minh được, loại trừ những người này, cũng chỉ còn lại Khâu Tử Hiên.

Gộp lại tất cả nghi ngờ, Trịnh Hằng cảm giác mình tựa hồ biết được điều gì.

“Hơn 7 tháng rồi.” Lục Ninh Cảnh có chút do dự nói.

Lục Tự Minh chà xát cái trán, “Có trước khi chú đến?”

“Ừm…”

Cho nên, y vào lúc ấy còn đang vui mừng bọn họ mới ở cùng nhau hai ngày, cũng chưa xảy ra chuyện gì, dù sao y và Khâu Tử Hiên giằng co với nhai hơn hai năm mới lên giường lần đầu tiên, hơn nữa loại chuyện như vậy tỉ lệ thụ thai cũng không cao, vì vậy cũng không có để ở trong lòng, ai biết, ai biết…

Lục Tự Minh hận.

Chỉ là với bộ dáng hiện tại, nạo thai là chuyện không thể. Y nhìn Lục Ninh Cảnh: “Con đường này cũng không tốt, vĩnh viễn còn lâu mới có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, còn muốn chịu đựng các loại dư luận, bị người xem thường, còn có gia đình song phương gây áp lực, cũng không có hôn nhân bảo đảm, Ninh Cảnh, con cần suy nghĩ cho kỹ.”

Lục Ninh Cảnh rũ mắt: “Cháu đã nghĩ rất kỹ.”

“Ai…” Lục Tự Minh thở dài, “Tại sao con lại thích đàn ông chứ, con và Nhạc Nhạc hồi đó, không phải là rất tốt sao?”

Năm trước ăn tết cậu mang Nhạc Nhạc về nhà, cao hứng nhất chính là Lục Tự Minh, nhìn thấy con trai có thể tìm được người con gái mình thích rồi có một gia đình mỹ mãn cũng đủ khiến hắn thoả mãn, ai biết sẽ lại đi đến bước này.

“Đại khái là… Duyên phận chưa tới.” Lục Ninh Cảnh thực sự không biết làm sao trả lời cái vấn đề này.

“Được thôi, được thôi, ” Lục Tự Minh buồn bực mà xua tay, quay ra nhắc nhở Trịnh Hằng, “Cậu nếu dám làm cho Ninh Cảnh có nửa điểm oan ức, tôi chính là liều cái mạng già này, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Trịnh Hằng và Lục Ninh Cảnh tâm lý đều vui vẻ, đây chính là đồng ý sao?

“Lục tiên sinh xin yên tâm, ” Trịnh Hằng nắm lấy tay Lục Ninh Cảnh nói, “Tôi tuy rằng không thể đảm bảo không làm Ninh Cảnh thương tổn nhưng mức độ lớn nhất là cậu ấy sẽ không phải nhận bất cứ tổn thương gì, còn ngài vừa nói hôn nhân bảo đảm, nếu như Ninh Cảnh đồng ý, tôi sẽ lập tức dẫn cậu ấy ra nước ngoài đăng ký kết hôn.”

“Hừ, đó bất quá chỉ là một tờ giấy rách, không có bất kỳ hiệu lực pháp luật, đừng tưởng tôi lớn tuổi mà không biết, ” chú của cậu rất không nể mặt mũi, “Lời này không cần nói quá sớm, tôi còn muốn xem trước nhân phẩm của cậu, vạn nhất không được, tôi có thể sẽ không đồng ý Ninh Cảnh ở cùng với cậu.”

Một lão nam nhân có tính cách biệt nữu thành như vậy, cũng thực sự là…

Trịnh Hằng cười nói: “Lục tiên sinh, hiện tại những gì tôi nói đều không dùng được, thời gian sẽ chứng minh lựa chọn của tôi và Ninh Cảnh đều chính xác.”

***

Buổi tối, Trịnh Hằng trở về nhà, Lục Tự Minh thì ở cùng với Lục Ninh Cảnh bên này. Lục Ninh Cảnh bởi vì chú cậu đồng ý, tâm tình có chút phấn khởi, tuy rằng cậu không có cách nào để yêu thích người này, thế nhưng y vừa đến thực sự đã tạo nên chuyện nhức đầu cho cậu, dạo này lúc nào cũng phải nghĩ cách đối phó với y, hiện tại y cư nhiên không phản đối, đột nhiên bị chuyện này làm cho ngạc nhiên, có chút khó ngủ.

Ở trên giường trằn trọc một hồi, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, đứng dậy khoác thêm một lớp áo mỏng rồi đi ra ngoài, quả nhiên lại nhìn thấy ánh đèn heo hắt phát ra từ phòng khách, chú cậu ngồi ở trên ghế sa lon, bất quá lúc này y cũng không có hút thuốc, đại khái là kiêng kỵ thân thể của cậu, y đêm nay đặt chén trà nóng hổi xuống, sau đó cũng không động vào nữa.

Chỉ là phòng khách có thêm mùi vị của mỳ ăn liền…

“Con trước tiên đừng nhúc nhích.” Y nhìn thấy cậu đi ra, sợ cậu ở trong bóng tối bị vấp, nhanh chóng bật đèn lên, sau đó mới hỏi, “Sao muộn rồi lại không ngủ? Thân thể không thoải mái?”

“Không, ” Lục Ninh Cảnh ngồi xuống ghế, “Chính là nghĩ chú cũng không ngủ, ra tìm chú nói chuyện phiếm.”

“Trò chuyện có cái gì tốt, ” y uống cốc nước đặt trên bàn, “Con không phải rất ghét ta sao?”

Xác thực không thích, Lục Ninh Cảnh không có trả lời, chỉ thấy trên bàn có bát mỳ đã vơi hơn nửa, “Chú, chú chưa ăn tối?”

“Quá muộn.” Ăn my lại bị bắt được, nét mặt già nua của Lục Tự Minh có chút không nhịn được.

Lục Ninh Cảnh đứng dậy: “Trong tủ lạnh còn có nguyên liệu nấu ăn, cháu đi làm cho chú. Chú cũng bận bịu cả ngày, ăn cái này không tốt.”

“Không cần,” y hoảng loạn vội vàng nắm tay cậu, “Cái này là được, không cần phiền toái.”

Lục Ninh Cảnh cười cười với y, “Cháu hiện tại mỗi ngày đều sẽ làm cơm, chú không cần lo lắng cho thân thể cháu.”

Dưới ánh đèn, lần đầu tiên Lục Ninh Cảnh cười với Lục Tự Minh rực rỡ đến vậy, làm cho Lục Tự Minh ngẩn ngơ, nụ cười này, quả thực cùng nụ cười của người kia năm đó giống nhau như đúc.

Mà Lục Ninh Cảnh thừa dịp y ngây người chốc lát, đã tiến vào phòng bếp.

Làm cơm khẳng định là chuyện không thể, Lục Ninh Cảnh xem trong tủ lạnh còn có gan lợn mua cho cậu ăn, liền làm một bát mỳ sợi với gan lợn. Nhìn Lục Ninh Cảnh kiên trì với cái bụng bưng bát mỳ nóng hổi từ phòng bếp đi ra, Lục Tự Minh ánh mắt có chút ướt át, vội vàng đi tới nhận lấy.

Đợi đến khi y ăn xong rồi, Lục Ninh Cảnh mới hỏi ra vấn đề vẫn luôn làm cậu trằn trọc, “Làm sao chú biết chuyện cháu và Trịnh Hằng quay lại, còn có chuyện mang thai?”

Lục Tự Minh không nghĩ muốn cho cậu biết chuyện y và Khâu Tử Hiên, liền tùy tiện lấy lý do, “Thành phố A đã từng là địa phương của ta, con có chút chuyện nhỏ này còn muốn giấu được ta?”

Cậu học đại học X ở đây, sau khi tốt nghiệp còn làm ở nơi này 3 năm, vậy còn chưa dám gọi là địa phương của mình. Lục Ninh Cảnh bị câu nói này chọc cười, cũng không tính toán hỏi lại, mà là tự đáy lòng nói, “Chú à, cám ơn chú.”

“Cảm ơn ta làm cái gì?” khẩu khí y đông cứng nói, “Có phải là ta không phản đối chuyện con với tiểu tử kia, cảm thấy được mỗi ngày càng thêm tươi đẹp.”

“…” Lục Ninh Cảnh không biết trả lời như thế nào, y nói chuyện sao cứ thích làm người ta ghi hận vậy.

“Ta biết con đối với ta ấn tượng cũng không tốt đẹp gì, ta cũng phải là người được người khác yêu thích, ” y tiếp tục nói, “Chỉ là, Ninh Cảnh, ta muốn con biết một chuyện, ta làm hết thảy đều đối với con không có ác ý gì.”

Lục Ninh Cảnh gật gật đầu, chuyện y năm ngoái phản đối cậu với Trịnh Hằng, cũng không phải muốn ác ý chia rẽ bọn họ, ngoại trừ ba tuổi năm ấy y vô duyên vô cớ muốn “Bắt cóc” cậu, khi khác đối với cậu đều thật không tệ, chỉ là cậu không cảm kích thôi, dù sao chuyện kia đã sớm tạo thành ác cảm trong cậu, đó là chuyện cậu nhớ sớm nhất, cho nên về sau ấn tượng đối với người chú này đều là hung ác.

“Chú, cháu không trách chú.” Lục Ninh Cảnh nói.

Chú cậu gật gật đầu, liền thở dài, tay không tự chủ đưa về phía trên khay trà, lại như nghĩ đến chuyện gì liền rụt tay về, tựa hồ rất khắc chế mà cầm quyền, “Cảm ơn.”

Trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc.

“Dự tính ngày sinh là hôm nào?” Y mở miệng hỏi.

“Ngày 5 tháng 11.”

“Quyết định sinh đẻ tự nhiên?”

“Có thể sẽ lựa chọn sinh mổ.” Lục Ninh Cảnh kỳ thực đối với sinh đẻ có chút ác cảm, chỗ đó nhỏ như vậy, Trịnh Hằng mỗi lần cùng cậu làm chuyện kia, đều phải làm đủ trò vui khởi động mới có thể đi vào, nếu như sinh đẻ tự nhiên chẳng phải là muốn… Cho nên cậu muốn sinh mổ, mà bác sĩ bên kia lại kiến nghị cậu nên sinh đẻ.

“Ừ, ” y gật gật đầu, “Không còn sớm, đi ngủ đi, ngủ trễ đối với con không tốt.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.