Tại Thanh Tâm các, cả một đêm Thượng Quan Vũ Điệp không tài nào ngủ được.
"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì? Nếu Trắc Vương phi thật sự sinh con trai, thì ngày sau cho dù người có con trai cũng không được kế vị." Nha đầu hồi
môn - A Lục gấp gáp nói.
"Ta dĩ nhiên biết, cho nên mới không ngủ được. Không được, ta không thể để cho nàng ta sinh đứa bé ra, nếu không sau này chỉ sợ cả địa vị chính phi này cũng phải nhường cho ả." Trong
mắt Thượng Quan Vũ Điệp lóe lên tia hận ý và sát ý.
"Tiểu thư,
người có chủ ý gì sao?" A Lục nhìn vẻ mặt và ánh mặt của Thượng Quan Vũ
Điệp đoán được nàng có chủ ý nên mới dám hỏi. Thượng Quan Vũ Điệp lộ ra
một nụ cười lạnh lùng: "Ta muốn một kế hoạch thật hoàn mỹ, ta không muốn mạng của ả. Ta muốn làm cho ả thân bại danh liệt! Để cho Vương gia hoàn toàn chết tâm với ả, như vậy mới chấm dứt được hậu hoạn về sau!"
"Tiểu thư thật cao minh! Đúng là nên làm như vậy, ai biểu nàng ta làm Vương
gia mê đắm, suốt ngày cứ ở bên nàng ta!" A Lục đầy hận ý nói theo, nàng
đi theo tiểu thư cũng đã mười năm, tình cảm dĩ nhiên không giống như
bình thường, chính mắt nhìn thấy Lê Lạc Tuyết gả vào vương phủ, Vương
gia một lòng với Lê Lạc Tuyết, còn đối với tiểu thư nhà nàng đều là lạnh nhạt, nàng đã sớm thấy bất bình.
"Cụ thể làm như thế nào, ta
phải suy nghĩ thật kỹ, không thể manh động, nếu không người gặp họa là
chúng ta." Thượng Quan Vũ Điệp đầy trầm tư.
Trong khoảng thời
gian này, Long Ngạo Thiên nếu có thời gian rãnh là đến tìm Lạc Tuyết, dĩ nhiên tình cảm của hai người ngày càng tốt. Lạc Tuyết đã thêu xong
chiếc khăn gắm, bông tuyết trắng xóa, thêm mấy càng mai đang nở, bởi vì
phía trên có dính máu của Lạc Tuyết nên nàng thêu thêm mấy chữ nhỏ:
Sơ thứ tương kiến,
Khinh chiết phiến,
Phát như kế,
Lưu tại tâm gian.
Hồi đầu trương vọng,
Nhân dĩ khứ,
Không lệ lưu,
Chuyển thân thương mang.
Thân ảnh tương chí,
Sĩ đầu vọng,
Thị nhu tình,
Túy liễu nhất thế.
Thử sinh nguyện tố hồng nhan,
Nguyện tố bỉ dực song phi
(Lần đầu gặp nhau, nhẹ nhàng như chiếc quạt, gắn kết như búi tóc, trái tim ở lại. Quay đầu nhìn lại, người đã đi, lệ rơi vô ích, trong chớp mặt đầy
mênh mông. Bóng dáng đi tới, ngẩn đầu nhìn, là nhu tình, say một đời.
Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, nguyện làm chim liền cánh)
"Vương gia, tặng cho người, coi như là trao đổi cùng dạ minh châu." Lạc Tuyết
cười trộm nói, trong mắt không hề có ý nghiêm túc. Long Ngạo Thiên cầm
lấy, nhìn thấy vài giọt máu, còn thấy cả hàng chữ nhỏ, nội tâm đầy kinh
ngạc, giống như là lấy được một món bảo vật, cẩn thận gấp lại, bỏ vào
trong ngực mình. "Lạc Tuyết, cái này so với dạ minh châu còn quý hơn,
bởi vì dạ minh châu chỉ là một đồ vật, không có sinh mạng, không bằng
nàng một lòng với ta."
"Ừ, chúng ta đem tín vật vĩnh viễn mang
bên người, không xa không rời!" Lạc Tuyết đem dạ minh châu bỏ vào một
chiếc túi, sau đó bỏ vào tay áo.
"Lạc Tuyết, còn nữa tháng là đến sinh thần của nàng, bổn vương muốn vì nàng mà chúc mừng, nàng có nguyện vọng gì muốn thực hiện?" Long Ngạo Thiên đề nghị. "Không cần đâu Vương
gia, ta chỉ là thứ phi, nếu như mở tiệc chúc mừng, làm như vậy sẽ không
ổn?" Lạc Tuyết có chút bận tâm. "Nàng yên tâm, ta luôn bận rộn công sự,
nếu không nhờ Vương phi nhắc nhở, làm sao ta nhớ." Long Ngạo Thiên giọng nói đầy xin lỗi.
"Vương phi nhắc nhở?" Lạc Tuyết cực kỳ kinh
ngạc. "Đúng vậy đó, nếu nàng cự tuyệt, thì thật sự phụ ý tốt của Vương
phi." Long Ngạo Thiên khuyên nhủ. "Vậy Vương gia làm đơn giản một chút, Lạc Tuyết không thích quá mức phun phí." "Được"
******************************
Thanh Tâm các
"Tiểu thư? Người như thế nào mà xin Vương gia tổ chức thọ tiệc cho Trắc Vương phi? Người... có phải có chủ ý gì không?" A Lục nhỏ giọng hỏi.
"A Lục, ta đã có kế hoạch, ngươi tìm thời cơ thích hợp mà đưa nha hoàn
Ngọc Nhi bên cạnh Lạc Tuyết đến đây, ta.... cần sự trợ giúp của nàng ta, hơn nữa ta còn muốn Lạc Tuyết ném thử một chút mùi vị của sự phản bội!" Nàng từ trong họng phát ra tiếng hừ lạnh, cả mặt đầy hung ác. Giờ phút
này Thượng Quan Vũ Điệp hoàn toàn không hề có sự cao quý của ngày
thường. "Tiểu thư, A Lục đã biết, xin người yên tâm!"
Lúc Lạc
Tuyết đã nghỉ trưa, Ngọc Nhi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, mắt hình như thấy có người, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng không có ai, nàng muốn cười
mình quá đa tâm, bổng nhiên sau lưng bị người khác vỗ một cái, quay đầu
lại, nhìn thấy một nha hoàn, người này chắc là nha đầu hồi môn - A Lục
của Vương phi! Ngọc Nhi hoảng hốt, còn chưa mở miệng, liền nghe A Lục
nói: "Ngọc Nhi, Vương phi tìm ngươi, có chuyện muốn phân phó, ngươi đi
với ta đến Thanh Tâm các." Ngọc Nhi không có đường cự tuyệt đành đi theo A Lục.
Đến Thanh Tâm các, Thượng Quan Vũ Điệp vẫn tươi cười như ngày bình thường, nhưng mà so với ngày thường thì tính toán vạn phần.
"Ngọc Nhi, ngươi làm nô tỳ trong vương phủ đã lâu chưa" Thượng Quan Vũ Điệp
tay phải nhẹ nhàng nắm tay trái, thưởng thức các ngón tay trắng noãn của mình, mắt cũng không giương lên, giống như là vô tình hỏi Ngọc Nhi,
Ngọc Nhi biết Thượng Quan Vũ Điệp ngang ngực, đột nhiên tìm nàng, nhất
định sẽ không có chuyện gì tốt, vừa nghe nàng ta hỏi như thế, nàng bị
dọa đến phát hoảng vội vàng quỳ xuống, "Bẩm Vương phi, Ngọc Nhi đã ở
vương phủ được ba năm. Có phải Ngọc Nhi đã làm sai điều gì chọc giận đến Vương phi?"
"À, ta không muốn trách tội ngươi, người quỳ xuống
làm gì, ta muốn thưởng cho ngươi đó chứ, nào, cái này cho ngươi." Thượng Quan Vũ Điệp từ trong ta A Lục một thỏi vàng, đưa tới trước mặt Ngọc
Nhi. Ngọc Nhi sợ đến choáng váng, "Vương phi... tại sao... người lại
muốn thưởng cho nô tỳ? "
"Bởi vì ta cần ngươi phối hợp! Ta muốn
làm gì, ngươi chỉ cần ở thời điểm thích hợp nhắm một con mở một con mắt
là được, làm xong ta sẽ cho ngươi thêm một thỏi. Như thế nào?" Thượng
Quan Vũ Điệp ngẩn đầu lên mặt lạnh băng nhìn chằm chằm Ngọc Nhi, Ngọc
Nhi bị dọa đến sợ, gật đầu một cách máy móc, bỗng nhớ lại, rồi lại lắc
đầu: "Vương phi, Trắc Vương phi đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ không thể
làm chuyện có lỗi với Trắc Vương phi được! Xin Vương phi tha cho Trắc
Vương phi và nô tỳ đi"
"Tha cho? Ha ha, ta có thể tha cho ngươi
nha! A Lục" Thượng Quan Vũ Điệp tuy bề ngoài là cười nhưng trong lòng
không hề cười, chỉ thấy A Lục tiến lên nghiêng người, một tay nhẹ đưa
lên, Ngọc Nhi còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngay sau
đó, cổ nàng bị A Lục bốp lấy, sắc mặt đỏ bừng, nàng theo bản năng mở
miệng: "Ngươi... Ngươi có võ công?"
"Ha ha, ngươi ít ra cũng còn
thông minh một chút! Thật đáng tiếc ngươi không có võ công, như thế nào, Vương phi thưởng cho ngươi, rốt cuộc ngươi có lấy không?" Ánh mặt A Lục đầy hung ác nói: "Vương...phi, xin...bỏ qua cho...Ngọc Nhi đi." Hô hấp
của Ngọc Nhi bắt đầu có chút khó khăn, giùng giằng cầu khẩn. Ai ngờ,
Thượng Quan Vũ Điệp không hề động lòng, lực của A Lục lại mạnh hơn, lúc
mà thời điểm Ngọc Nhi sắp bất tỉnh, nàng cuối cùng khó khăn gật đầu một
cái: "Vương...phi, nô tỳ...đồng ý."
"Tốt, A Lục, đưa Ngọc Nhi trở về!" Thượng Quan Vũ Điệp nhìn Ngọc Nhi loạng choạng bước đi, liền phát
ra một nụ cười đầy thiên sứ: "Lê Lạc Tuyết, mọi chuyện đều là ngươi ép
ta... Bở vì ngươi căn bản không nên gả vào đây!"