Ngoài cửa sổ chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi xuống, thỉnh thoảng có vài chiếc lá bay tới phía Lạc Tuyết ngồi trước cửa sổ, thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt thời gian nàng gả đến Trang vương phủ đã được bốn tháng, không biết cha mẹ có khỏe không? Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá, nâng trong lòng bàn tay, không nói câu gì.
Một câu “thê cùng thiếp” của Lạc Tuyết, khiến Long Ngạo Thiên nhíu mày, “Nàng vẫn để ý, có phải không?”
“Để ý cái gì? Ha ha, nếu thiếp đã gả cho chàng, sẽ không để ý đến thân
phận, thiếp chỉ để ý đến tấm lòng của chàng dành cho thiếp là thật hay
giả? Có giống như thiếp yêu chàng hay không?” Ánh mắt Lạc Tuyết sáng rực nhìn Long Ngạo Thiên, mong chờ có thể nghe được một câu trả lời khẳng
định. “Lạc Tuyết, lần đầu tiên ta gặp nàng, ta đã quyết định muốn có
được nàng! Ta nguyện vì nàng, phụ thiên hạ!” Long Ngạo Thiên cho Lạc
Tuyết một lời hứa kiên định, gắt gao nắm chặt tay Lạc Tuyết, ôm nàng vào ngực.
Hàng mi dài của Lạc Tuyết tràn ngập nước mắt, hạnh phúc là gì? Không phải đã nằm trong tay mình sao?
……….
Long Ngạo Thiên rất sủng ái Lạc Tuyết, nhưng lại mang đến cho Lạc Tuyết rất
nhiều phiền toái, Thượng Quan Vũ Điệp trước mặt nàng điều gì cũng không
nói, cũng không có chuyện gì mà luôn cáu kỉnh với nàng, mà Long Ngạo
Thiên lại thường xuyên không có ở trong Vương phủ, Lạc Tuyết nhiều lần
tự nhốt mình trong phòng, vụng trộm rơi lệ, sau khi khóc xong, trước mặt Long Ngạo Thiên vẫn cười như trước, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mùa đông bắt đầu được một tháng, Lạc Tuyết phát hiện nguyệt sự (kinh
nguyệt) của mình chưa đến, mà Long Ngạo Thiên cũng phát hiện ra, vui
mừng khôn xiết, vội vội vàng vàng gọi thái y chuẩn đoán, thời gian thái y bắt mạnh rất lâu, nhưng Long Ngạo Thiên lại rất khẩn trương đi vòng
quanh, Thượng Quan Vụ Điệp bề ngoài vẫn giữ nguyên nụ cười cao quý,
nhưng trong lòng đã sớm dời sông lấp biển, khăn gấm trong tay bị nắm gắt gao, vững vàng nhìn chằm chằm thái y.
Sau một lúc lâu, thái y
đứng dậy, vả mặt vui sướng, chắp tay nói: “Hạ quan chúc mừng Vương gia,
Vương phi, quả thật Trắc Vương phi đã có tin vui rồi! Đã một tháng, mà
theo như hạ quan chuẩn đoán, trong bụng Trắc Vương phi có khả năng là bé trai!”
“Hả? Thái y khẳng định sao? Thật sự là bé trai?” Long
Ngạo Thiên bắt lấy tay áo thái y, khẩn trương hỏi. “Khởi bẩm Vương gia,
theo như kinh nghiệm qua nhiều năm làm nghề y, Mong Vương gia tin tưởng y thuật của hạ quan, hẳn là mười phần chắc chắn.” Thái y gật gật đầu.
Lạc Tuyết nghe xong trong lòng vui buồn lẫn lộn, vừa mừng vừa lo. Thượng
Quan Vụ Điệp mặt cắt không còn giọt máu, mà lời nói kế tiếp của Long
Ngạo Thiên càng khiến cho hai nữ nhân vô cùng chấn động, tâm tư càng
thêm hỗn loạn.
“Bổn Vương tuyên bố: nếu Trắc Vương phi sinh hạ
đích thị là bé trai, Bổn Vương đem tấu thỉnh Hoàng thượng, phong làm thế tự Trang Thân Vương!” Sau khi nói xong Long Ngạo Thiên thưởng cho thái
y, sau đó tự mình đưa thái y ra ngoài.
Lạc Tuyết giương mắt nhìn
Thượng Quan Vũ Điệp, không ngờ Thượng Quan Vũ Điệp lại đang nhìn nàng
với thái độ khác thường, nhìn nàng cười nhẹ nhàng, dường như không có
chút khúc mắc và oán hận. “Ha ha, chúc mừng Lạc Tuyết muội muội, để cho
Trang Vương phủ có thêm người lo hương khói, sau khi tỷ tỷ gả cho Vương
gia, chỉ có mình Tiểu Quận chúa, bây giờ có muội, cuối cùng Vương gia
cũng có hậu, tỷ tỷ rất vui mừng đó nha! Trước kia tỷ tỷ có nhiều chỗ
không tốt, vẫn mong muội muội đại nhân đại lượng, không cần so đo, về
sau, tỷ muội hai chúng ta đồng tâm đồng đức (chung một lòng) hầu hạ
Vương gia cho tốt, chăm sóc tốt tiểu thế tử, muội xem ta nói có phải hay không?”
Lời này nói ra ngoài dự đoán của Lạc Tuyết, khiến nàng
ngây ngốc vài giây, mới hoàn hồn: “Lạc Tuyết không dám nhận lời nói như
vậy của Vương phi, trước là do Lạc Tuyết không hiểu chuyện, mang đến cho Vương phi nhiều phiền toái, thái y nói Vương phi không cần để trong
lòng, không nói ra thì không ai có thể biết nha? Ngược lại muội lại muốn có bé gái, nhu thuận hiểu chuyện lại rất thân thiết nha! Giống như
Vương phi Tiểu Quận chúa, rất đáng yêu đó!”
“Lời này của muội
muội tỷ tỷ để trong lòng, muội xem, chúng ta ngồi tâm sự một chút, tất
cả hiểu lầm liền được tháo gỡ phải không?” Thượng Quan Vũ Điệp ngồi bên
cạnh Lạc Tuyết, cầm lấy bàn tay Lạc Tuyết nhẹ nhàng vỗ. Lạc Tuyết rất
cảm động, đã tin rằng Thượng Quan Vũ Điệp đối với nàng là tấm lòng thân
thiện, nở nụ cười ấm áp.
Long Ngạo Thiên trở về, nhìn thấy bộ
dạng hai nữ nhân thân mật, có chút yên tâm. Một tay kéo qua nói: “Các
nàng đều có công với Bổn Vương, Bổn Vương nên cảm tạ các nàng, Nam Chiếu quốc cống nạp viên dạ minh châu, Hoàng thượng thưởng cho Bổn Vương ba
viên, các nàng mỗi người lấy một viên, xem như là tín vật của ba người
chúng ta rồi. Người đâu, mang dạ minh châu đến!”
“Vương gia,
người đối với chúng ta tốt như vậy, thiếp cũng không biết nói gì nữa.”
Thượng Quan Vụ Điệp vui mừng khôn xiết. Trong giờ phút này, tâm tư của
nàng cũng đã có chút thay đổi, phải biết rằng dạ minh châu tượng trưng
cho vương quyền, ngay cả phụ thân Thượng Quan Lôi nắm giữ quyền lực
trong triều đình và nhân dân, trong tay lại không có lấy một viên, vậy
mà Hoàng thượng một lần giao cho Long Ngạo Thiên ba viên, thật đúng là
vinh sủng đó! Bây giờ rõ ràng Long Ngạo Thiên không tiếc cho mình một
viên, nàng có thể kích động hay không chứ? Chỉ tiếc là Lê Lạc Tuyết nữ
nhân này cũng được chia cho một viên, điều này khiến trong lòng này vô
cùng khó chịu, nhưng trên mặt nàng vẫn phải giả bộ, hơn nữa hiện giờ Lê
Lạc Tuyết đang mang trong mình tiểu thế tử tương lai, nếu không chọc
giận Long Ngạo Thiên, thì cái gì cũng sẽ không đến.
Lạc Tuyết
nghe nói là “Dạ minh châu”, cũng rất tò mò, trước đây nàng chỉ nghe nói
qua, vẫn chưa được tận mắt chứng kiến, cho nên mong chờ nhìn Long Ngạo
Thiên. Cận thị Lý bên cạnh Long Ngạo Thiên nhanh chóng mang dạ minh châu đến, Long Ngạo Thiên lệnh cho đóng tất cả cửa sổ lại, dùng miếng vải
đen vây lại, nhất thời trong phòng là một mảng tối đen.
Long Ngạo Thiên lấy dạ minh châu ra, thả vào lòng bàn tay ba người mỗi người một
viên, giống như kỳ tích, trong phút chốc, cả gian phòng sáng như ban
ngày, chung quanh viên dạ minh châu phát ra ánh sáng kì dị, giống như
lục giống như hồng, vô cùng xinh đẹp, hai nữ nhân nhìn ngắm đến u mê,
hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Buổi tối, Long Ngạo Thiên lưu lại “Hà
Nguyệt trai” với Lạc Tuyết, hiện tại đúng là Thượng Quan Vụ Điệp chủ
động yêu cầu, vốn là sắp bước ra khỏi “Hà Nguyệt trai”, thế nhưng lại bị Thượng Quan Vũ Điệp giữ chân: “Vương gia, hiện giờ muội muội đang có
thai, người nên chăm sóc tốt mới được, về điểm này thiếp vẫn là biết đạo lý, vào những lúc không thể ghen tị thì nữ nhân không nên làm bừa,
người nói có đúng không? Huống chi cũng đã nhiều ngày, Khuynh Nhã vẫn
quấn lấy muốn thiếp ngủ cùng, cho nên người nên ở lại đi, thiếp sẽ trở
về.” Thượng Quan Vũ Điệp giống như thay đổi thành một người khác, khoan
dung độ lượng, nhưng mấy câu nói đó, nghe rất ấm áp lòng người, Long
Ngạo Thiên cảm kích cười trở về.
Gặp Long Ngạo Thiên đi rồi mà
quay lại, Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn hắn, vả mặt nghi vấn. “Là Vương phi để cho Bổn Vương lưu lại.” Long Ngạo Thiên giải thích. “Thật sao? Vương
phị thật sự thay đổi, hôm nay tỷ ấy đối xử với thiếp rất tốt, đặc biệt
chăm sóc, chàng vẫn nên trở về chỗ Vương phi đi! Dù sao bây giờ thiếp
cũng tiện để hầu hạ chàng rồi.” Lạc Tuyết chân thành nói.
“Ơ, đêm nay cả hai nàng đều không muốn Bổn Vương rồi hả? Nhẫn Tâm như vậy sao?” Long Ngạo Thiên nghe xong nói đùa. “Không phải, Vương gia…..” Lạc
Tuyết suy nghĩ đang muốn giải thích, lại bị Long Ngạo Thiên ôm vào trong lòng, ngắt lời nói: “Chúng ta thật sự có hài tử rồi! Lạc Tuyết, chúng
ta có nhi tử rồi!”
Trong phù dung trướng, một đêm dịu dàng nỉ
non, hạnh phúc nên Lạc Tuyết lại không thể ngờ rằng tai họa đang dần
từng bước tiến về phía nàng…..
Trằn trọc, bên trong “Thanh Tâm
các” Thượng Quan Vụ Điệp cũng một đêm mất ngủ, “Lê Lạc Tuyết, đây tất cả đều là do ngươi bức ta…..”