Ba ngày sau vào lúc đêm khuya, trong biệt viện của Long Ngạo Thiên có hai người mặc y phục hắc y thăm hỏi. Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, hai
hắc y bị những Cao Thủ Đại Nội cùng nhau hạ gục. Nhưng trong miệng hai
tên sát thủ đó có dấu sẵn thuốc độc, khi thấy nhiệm vụ đã thất bại, liền cắn thuốc độc tự sát.
Long Ngạo Thiên đương nhiên là rất tức
giận, hai người kia đã chết, hơn nữa trên người không hề mang theo ký
hiệu hay vật gì đó để chứng minh thân phận, việc này chứng tỏ trong tay
hắn không có bất cứ chứng cứ nào có thể khẳng định người của Thượng Quan gia làm, đúng là một lão hồ ly chết tiệt, thật là cực kỳ xảo quyệt.
"Hồi hồn cốc" . Lạc Tuyết bây giờ đã hoàn toàn có thể thành thạo khống chế
được đàn ong, Ngọc Trần Tử quyết định bắt đầu dạy kỳ môn Bát Quái Trận.
Nhưng trong lòng Lạc Tuyết vẫn còn suy nghĩ muốn học võ công, chỉ là
không dám nhắc đến. Đối với kỳ môn bát quái, Lạc Tuyết thật sự không
hứng thú, nàng chỉ muốn học một thân võ công tuyệt kỹ để báo thù cho bản thân mà thôi, kỳ môn bát quái trận này có thể giúp nàng báo thù sao?
Dưới ánh mặt trời, Lạc Tuyết trên mặt rất bình thản lại có nét dịu dàng,
nhìn Ngọc Trần tử cười yếu ớt, nếu lão tiền bối đã dạy điều gì thì điều đó chắc chắn là có ích, cho nên nàng sửa sang tốt suy nghĩ của bản thân để chuẩn bị tinh thần học. Ngọc Trần Tử tóc ngày càng bạc trắng mặt
cũng trở nên rất hồng hào, được tắm trong những tia sáng của ánh mặt
trời, giống hệt thần tiên, khiến người thấy phải ngưỡng mộ, nhưng đến
khi hắn định nói chuyện với Lạc Tuyết, lại mơ hồ nhìn thấy vật Lạc Tuyết dấu trong cổ áo, một vật màu vàng dưới ánh mặt trời đang phát sáng nên
xác định đó là vật gì rồi “Cái đó của con là gì vậy.”
"Hả?" Lạc Tuyết hơi ngơ ngẩn, "Tiền bối, người muốn nói đến vật gì?"
"Là nó, chính là vật mà con đang đeo trong cổ ấy, con lấy xuống ta nhìn xem một chút ." Ngọc Trần Tử thậm chí có chút kích động khi nói ra những
lời này.
"À." Lạc Tuyết bằng lòng, sau đó lấy xuống chiếc vòng mà nàng đã đeo trên cổ mười sáu năm qua, đưa cho Ngọc Trần Tử. Ngọc Trần
Tử chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm, trừng mắt thật lớn, sắc mặt
lộ vẻ xúc động, miệng mở ra lại khép vào mấy lần, mới đưa tay ra nhận
lấy, bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve hai mặt của chiếc chìa khóa, một lát sau, hốc mắt hồng lên, nhìn Lạc Tuyết sau đó nói âm thanh có chút run
rẩy: "Hài tử, Cái này. . . . . . Nó là của con à?"
"Phải." Lạc
Tuyết hơi nghi ngờ gật đầu, "Con nghe kể lại nó là vật duy nhất mà cha
ruột của con để lại, tiền bối cũng nhận ra vật này sao? "
"Cha ruột của con tên gì?" Ngọc Trần Tử nắm tay Lạc Tuyết khẩn trương hỏi.
"Tiền bối sao lại muốn biết tên của cha con?" Lạc Tuyết cũng cực kỳ xúc động, không lẽ tiền bối cũng quen biết cha ruột ta sao?
Ngọc Trần Tử sốt ruột, vừa định trả lời, chợt nhớ lại một chuyện , vội kéo
ống tay áo của Lạc Tuyết lên, trên cổ tay trắng như tuyết của nàng, có
một nốt ruồi hoa mai, trong ánh mắt trở nên vui mừng, Ngọc Trần tử lại
càng thêm kích động, "Con hẳn là họ Vân? Có đúng hay không?”
"Con? Tiền bối làm sao ngươi biết? Người có biết thân thế của con không?" Lạc Tuyết cũng khẩn trương hỏi lại.
"Ha ha ha. . . . . . Ta đương nhiên biết, cha con tên là Vân Thiên Ca, có
đúng không?" Ngọc Trần Tử nỗi băn khoăn trong lòng đã được gỡ bỏ, thả
lỏng người cười vui vẻ nói.
"Đúng vậy, cha con tên là Vân Thiên
Ca, còn tên thật của con là Vân Lạc Tuyết, phụ thân con nói ngày con ra
đời là ngày tuyết rơi, nên ông ấy đặt tên con là Lạc Tuyết. Trên chiếc
chìa khóa này có khắc ngày sinh tháng đẻ của con.” Lạc Tuyết vui vẻ giải thích, thật không ngờ, nàng và Ngọc Trần Tử lại duyên phận như vậy,
"Vậy, tiền bối ngài và cha con có quan hệ như thế nào vậy ạ?”
Ngọc Trần tử vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa chậm rãi nói: "Ta là sư phụ của hắn, ta cả đời chỉ nhận một mình hắn làm đồ đệ, hai người bọn ta mặc dù trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng thật ra chẳng khác gì cha con. Khoảng bốn mươi năm trước ta đã cứu được cha con trong đám người đã chết do chạy
nạn. Ta còn nhớ rõ hôm đó, mưa gió rất lớn, bởi vì Nam Chiếu quốc xâm
chiếm biên giới của nước ta, dân chúng chạy nạn khắp mọi nơi, lúc ta
cưỡi ngựa đi qua thành U Châu thì nghe thấy một bên đường có tiếng một
đứa trẻ khóc, ở trong ngực một người phụ đó ta thấy một đứa bé, mẹ của
đứa bé ấy liều chết bảo vệ nó ôm nó vào trong ngực, ta thật sự không
đành lòng, nên đã ôm đứa bé đó về nuôi dưỡng, rồi mai táng tất cả những
dân chúng chết vì tử nạn.”
"Ta nuôi dưỡng đứa bé đó lớn lên, đứa
bé đó chính là cha của con Vân Thiên Ca. Cha con với viêc luyện võ thiên phú, lúc hai mươi tuổi đã nổi danh giang hồ, thiên hạ có rất ít người
là địch thủ của hắn, nên ta rất yên tâm khi để hắn một mình hành tẩu
giang hồ, sau đó ta đến ẩn cư ở "Hồi hồn cốc" này , bốn năm sau, hắn tới "Hồi hồn cốc" tìm ta, ôm theo con gái vừa mới sinh của hắn, chính là
con đó, chính tay ta đã khắc ngày sinh tháng đẻ lên chiếc chìa khóa này
rồi đeo cho con, cho nên ta biết trên tay phải con có một nốt ruồi hoa
mai, nhưng tiếc là vài ngày sau, cha con lại rời đi, mãi sau này, ta mới nghe người khác nói hắn đã chết trên tay "Mạc Bắc Hắc Thất", ta ngày
đêm chạy đến nơi có tên "Mạc Bắc Hắc Thất", đòi thi thể của cha con, sau đó mang về "Hồi hồn cốc" ."
Lạc Tuyết sau khi nghe kể mọi việc,
nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói: "Cha con. . . . . . Ở "Hồi hồn
cốc" ? Ngay tại nơi đây sao?"
Ngọc Trần Tử đau đớn gật đầu, học
trò cưng chết đi, đối với hắn là một đả kích trầm trọng, kể từ khi trải
qua một lần tổn thương về tình cảm, hắn không muốn lập gia đình nữa, bên cạnh chỉ có một mình Vân Thiên Ca, hai người sống nương tựa lẫn nhau
hơn hai mươi năm, bỗng nhiên chết không rõ lý do, làm sao ông có thể
không đau lòng cho được?
"Vậy, người đã báo thù cho cha của con
chưa? Người không phải nói võ công của ông ấy rất cao sao? Làm sao lại
bị giết chết như vậy? có phải là vì mẹ con đã chết, nên không muốn sống
nữa không?” Lạc Tuyết lần thứ hai được nghe kể về thân thế của nàng, mà
chuyện này lại có liên quan đến cha nàng, nên kích động không thôi.
"Chưa, muốn giết "Mạc Bắc Hắc Thất" đối với lão phu mà nói dễ như trở bàn tay, đối với võ công của cha con lúc ấy cũng không thành vấn đề, nhưng cha
con lại bị giết chết, cho dù nguyên nhân ra sao "Mạc Bắc Hắc Thất" cũng
phải đền mạng, không giết chúng là bởi vì lão phu muốn tìm được con,
muốn chính tay con báo thù cho cha con đó!” Ngọc Trần Tử giải thích.
"Tiền bối?"
"Ngươi nên đổi lại gọi ta là sư công đi..., Lạc Tuyết." Ngọc Trần Tử hiền lành nói.
"Dạ, Sư công!" Lạc Tuyết nhào tới trong lòng Ngọc Trần Tử , khóc nức nở.
Ngọc Trần Tử nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc Tuyết, nghẹn ngào nói: "Mười mấy năm qua, sư công một luôn hỏi thăm tung tích của con, tiếc là mãi cũng
không có tin tức gì, cũng chưa từng nghĩ đến, con đang sống ở trong
thành Uyển An!"
"Dạ, cha nuôi con nói, ông ấy và cha con là hai
huynh đệ kết nghĩa, là cha con nhờ bọn họ nuôi dưỡng con. Bọn họ đối xử
với con rất tốt, xem con như là con ruột vậy. À đúng rồi, con nơi này đã lâu như vậy, không biết bọn họ bây giờ như thế nào? Nhất định là rất
lo lắng cho con, con chỉ một lòng nghĩ đến hận thù, thậm chí đã quên
nghĩ đến cha mẹ nuôi con rồi. . . . . ." Lạc Tuyết nghĩ đến Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung, nước mắt vừa ngưng lại tiếp túc rơi xuống.
Ngọc Trần Tử đau lòng lau nước mắt cho Lạc Tuyết rồi khích lệ: "Hài tử
ngoan, đừng lo lắng, sư công sẽ giúp con tìm bọn họ, có được không?"
"Dạ, cảm ơn sư công!"
"Haz, cứu con về đây đã mấy tháng, thế mà hôm nay mới phát hiện người sư công muốn tìm lại đang đứng trước mặt đây! Sư công thật là hồ đồ rồi! Chẳng
trách lần đầu tiên lúc gặp con ta đã có cảm giác hình như đã từng quen
biết, thì ra là con gái của hắn đúng là có quan hệ huyết thống!" Ngọc
Trần Tử chán nản thở dài nói.
"Sư công, nhất định là cha con đã
phù hộ, khiến Lạc Tuyết ở thời khắc cận kề cái chết gặp được sư công.
mới giữ được mạng sống, sư công, người hãy để cho Lạc Tuyết dập
đầu trước người vài cái nhé! Cha con may mắn cỡ nào mới gặp được người, sống lâu thêm hai mươi năm, Lạc Tuyết cũng rất may mắn, có thể sống lâu thêm trong cuộc đời này mấy chục năm nữa!" Lạc Tuyết xúc động quỳ xuống cảm ơn, dập đầu thật mạnh, Ngọc Trần Tử vội dỡ Lạc Tuyết dậy, "Hài tử,
về sau sư công sẽ là người thân của con, có sư công ở đây, tuyệt đối sẽ
không cho phép bất cứ người nào động tới một ngón tay của con."
"Dạ. Sư công, Lạc Tuyết còn muốn hỏi người, người có biết chuyện mẹ con
không? Tên của bà ấy là gì?" Lạc Tuyết đem hi vọng đặt trên người Ngọc
Trần Tử, vậy mà Ngọc Trần Tử cũng lắc đầu, "Sư công cũng không biết, năm đó cha con không có nói cho sư công, hắn chỉ nói không tìm được mẹ của
con, hắn muốn đem theo con cùng đi tìm nàng, sau lần đi đó, đã không trở về nữa."
Lạc Tuyết cực kỳ thất vọng, thời điểm chưa biết người
ta luôn khát vọng biết rõ chân tướng mọi việc, nhưng một khi chân tướng
đã được vạch trần, thì lại hối không kịp, chỉ mong rằng mình chưa bao
giờ biết đến.
Việc này là do Lạc Tuyết ngộ ra khi gặp lại mẹ mình rất nhiều năm sau đó, đáng tiếc là bây giờ nàng, ngoài thất vọng ra
không còn thứ gì khác. Người ta đều nói cuộc đời như một ván cờ, ruốt
cuộc quân cờ trên bàn của nàng còn phải đi qua bao nhiêu con đường đan
xen nhau nữa đây? Lạc Tuyết dịu dàng nở nụ cười, Cổ Ngữ không phải đã
nói rồi sao? Trời sinh voi sinh cỏ!