Lạc Tuyết và Ngọc Tử Trần nhờ có quan hệ cùng Vân Thiên Ca, sống cùng nhau
thân thiết hơn trước rất nhiều, Ngọc Tử Trần muốn khi mình còn sống đem
toàn bộ những tinh hoa về võ công và y thuật truyền thụ tất cả cho Lạc
Tuyết, Lạc Tuyết tất nhiên là vui mừng không thôi, nàng cuối cùng cũng
có thể học được võ công giống như Thượng Quan Vũ Điệp rồi.
"Lạc
nhi, sư công cả đời này đắc ý nhất là võ công do ông bà ngoại truyền thụ là Tiêu Dao Thập Tam Kiếm, Thiên Diệp Lưu Vân chưởng và Niêm Phượng
thủ, còn phải dựa vào nội công để thúc dục tâm công và Mị Tâm khúc. Con
bây giờ chỉ còn một cánh tay, muốn luyện những thứ này phải cố gắng hết
sức mình, cho nên con muốn trở thành một võ lâm cao thủ, nhất định phải
chuẩn bị tâm lý chịu khổ cực. Lạc nhi, con có quyết tâm luyện không?”
Ngọc Trần Tử nghiêm túc nói.
"Có, sư công! Lạc nhi sẽ nỗ lực hàng ngàn hàng vạn lần để cố gắng luyện võ công!” Lạc Tuyết bình tĩnh nói.
"Tốt!" Ngọc Trần Tử khen ngợi gật đầu, nói tiếp: "Tiêu Dao Thập Tam Kiếm,
Thiên Diệp Lưu Vân chưởng và Niêm Phượng thủ hiện tại chỉ còn sư công
biết, sư công ba mươi năm trước nhờ vào ba loại võ công này mà xưng bá
thiên hạ là “Thiên hạ đệ nhất cao thủ”, mà con muốn luyện thành, ít nhất cũng cần hai ba mươi năm mới luyện thành được!”
Lạc Tuyết càng
nghe càng kinh ngạc, nói: "Sư công lợi hại như vậy! Lạc nhi rất bội
phục! nhưng mà nếu luyện trên hai ba mươi năm, Lạc nhi sợ không đợi được đến lúc đó!"
"Nha đầu, con đừng nóng vội, họ không chỉ hại đứa
bé của con, cánh tay của con bị chặt đứt cũng không thể không báo, những kẻ giết cha con "Mạc Bắc Hắc Thất" sư công cũng không cho bọn chúng
sống sót trên cuộc đời này nữa. sư công đã cho bọn họ sống lâu thêm mười lăm năm đã là nhân từ với bọn chúng rồi, cho nên sư công muốn con trong vòng năm năm học hết toàn bộ tuyệt kỹ của sư công!”
"Năm năm? Sư công người không phải vừa nói ……..” Lạc Tuyết không hiểu, đang muốn hỏi bị Ngọc Trần tử cắt lời, "Đúng, năm năm, sư công trước tiên sẽ giúp con đả thông hai mạch Nhâm Đốc, truyền vào tất cả các huyệt đạo trên cơ thể con toàn bộ chân khí, sau đó đem công lực của sư công truyền vào cơ thể con, như vậy có sự hỗ trợ của năm mươi năm công lực của ta tu luyện
Tiêu Dao Thập Tam Kiếm, Thiên Diệp Lưu Vân chưởng và Niêm Phượng thủ
trong cơ thể con, việc luyện công sẽ trở nên rất đơn giản! về việc rèn
luyện nghe tâm công thì con chỉ cần đọc thuộc lòng nội công tâm pháp,
sau đó có thể dùng nội công hối thúc, cho dù là âm thanh ở xa hàng ngàn
dặm con vẫn có thể nghe rõ ràng!”
"Sư công, người đem công lực
truyền cho Lạc Tuyết, vậy trong cơ thể của người không còn nội công nữa
rồi sao?” Lạc Tuyết lo lắng hỏi.
"Ha ha, sư công trong người có
bảy mươi năm công lưc thâm hâu, truyền cho con năm mươi năm công lực ,
vẫn còn hai mươi năm chứ sao!." Ngọc Trần tử cười lớn nói. “Không, sư
công, người không cần truyền cho Lạc Tuyết nhiều như vậy, chỉ cần truyền đủ cho Lạc Tuyết đánh bại Thượng Quan Vũ Điệp và "Mạc Bắc Hắc Thất" là
được rồi, con không muốn vì truyền công lực cho con mà là thương tổn đến thân thể của sư công!” Lạc Tuyết khó khăn lắm mới có một người thân,
nàng không muốn mất đi Ngọc Trần Tử.
"Nha đầu ngốc, sư công vất
vả lắm mới tìm được con, vốn đã tính toán trước là dốc hết sức lực
truyền dạy cho con, huống hồ sư công còn lại hai mươi năm công lực, sẽ
không ảnh hưởng gì đến thân thể, với từng đó công lực trên giang hồ cũng không có mấy người là đối thủ, huống chi sư công sống ở trong "Hồi hồn
cốc" này, ai dám đụng đến ta?" Ngọc Trần Tử vừa vui mừng vừa yêu thương
nói, Thiên Ca thật sự đã sinh được một đứa con gái tốt!
Lạc Tuyết sống ở đây đã được gần nữa năm, đối với "Hồi hồn cốc" đã hiểu rõ, cũng
an tâm hơn nhiều, liền lên tiếng: "Dạ, Lạc nhi nghe lời sư công an bài.”
"Về phần Mị Tâm khúc, là một thủ khúc do sư công dùng sáo thổi thành, giống nhau, chỉ là thổi rất bình thường, sau khi nghe xong nó con sẽ cảm thấy không có điều gì xảy ra, nhưng dùng nội công để thổi nó mà nói, thì
người nghe sau khi nghe xong sẽ gặp phải cảm giác tinh thần hoảng loạn,
người có nội lực kém sẽ không có khả năng khống chế mình, điên loạn
không thôi, người nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng. Sư công sẽ dạy
con dùng ngọc tiêu để thổi như thế nào, vậy nên chúng ta nên luyện công
trước, trước tiên nên đi thăm cha con đã, thứ nhất để cho hắn xem con
lớn lên như thế nào, thứ hai là đi lấy ngọc tiêu chỗ đang ở chỗ hắn.”
"Đi thăm cha con? Bây giờ sao?" Lạc Tuyết khần trương nói."Ừ, con cùng sư
công đi!” Ngọc Trần Tử quay người đi ra phía sau " Hồi hồn cốc”, Lạc
Tuyết vội vàng đuổi theo. Hai người dừng ở bên ngoài một gian thạch
thất, Ngọc Trần Tử khởi động cơ quan trên thạch bích. cửa đá "Kẽo kẹt"
một tiếng mở ra, thấy ánh mắt ra hiệu của Ngọc Trần, Lạc Tuyết gật đầu
một cái, thấp thỏm bất an bước vào. Lạc Tuyết nhìn thấy một tấm bài vị
trước một cỗ quan tài bằng đá viết: Bài vị học trò cưng Vân Thiên Ca!
Lúc đó vì quá đau lòng mà hét lên một tiếng "Cha!". Sau đó nặng nề quỳ
gối trước bài vị, kêu khóc: "Phụ thân, Lạc nhi đến thăm người đây! Xin
hãy tha thứ cho Lạc nhi không biết người ở chỗ này, tiếc là Lạc Tuyết đã bị người ta hãm hại hủy hoại thân thể rồi! Phụ thân, người hãy phù hộ
cho Lạc nhi luyện giỏi võ công, giết chết tất cả những kẻ thù đó!”
"Thiên Ca, sư phụ đã tìm con gái về cho con rồi đây, nhưng nàng ấy bị người
xấu hãm hại, con yên tâm, sư phụ chắc chắn sẽ giúp con chăm sóc cho nàng thật tốt! Hôm nay ngọc tiêu của con sư phụ sẽ giao cho Lạc Tuyết, để
cho nàng ấy tiếp tục lưu truyền danh của con.” Ngọc Trần Tử giọng nói
vang rất có lực. Sau đó từ trên nắp quan tài lấy xuống một cây tiêu ngọc màu xanh nhạt, giao vào trong tay cho Lạc Tuyết.
"Đây là ngọc
tiêu phụ thân con mang theo bên người?" Lạc Tuyết có phần không dám tin
tưởng. "Đúng vậy, đây là vật duy nhất mà cha con lưu lại đó! Cha con khi còn sống văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng, trên võ lâm có rất
nhiều cô gái hâm mộ, nhưng lại vì một mình mẹ con mà liều mạng, phần
tình cảm này! không biết đúng hay là sai đây?" Ngọc Trần Tử nói đến Vân
Thiên Ca, lại nghĩ đến chính hắn sống cô đơn ở đây, loại tình cảm này
làm sao người khác có thể hiểu được chỉ có Vân Thiên Ca mới hiểu được
hắn thôi?
Lúc ra khỏi nhà đá, Lạc Tuyết vẫn còn chôn vùi trong bi thương, lại hao tổn tinh thần với suy nghĩ về chuyện tình cảm mà Ngọc
Trần Tử mới vừa nói đến, đến cuỗi cùng là ai đúng ai sai đây? Có lẽ là
tình cảm của nàng và Long Ngạo Thiên từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm
rồi, nếu như lúc đó nàng gả cho công tử của nhà Thừa Tướng hoặc Cháu của Thượng Thư thì nhất định sẽ không có chuyện của ngày hôm nay! Nếu thật
sự là vậy thì nàng có thể biết đến cảm giác yêu một người sao? Có lẽ là
Long Ngạo Thiên chưa bao giờ yêu nàng, nhưng Lê lạc Tuyết kiếp này đã
yêu, thì đã dứt khoát không bao giờ hối hận! cho dù nàng cố chấp yêu một người phải trả giá rất đắt, nàng cũng nhận! “ Vương Gia, ta chưa từng
cắm sừng vương phủ, người nên mãn nguyện như vậy thôi!”
Ngọc Trần Tử thấy tinh thần Lạc Tuyết ngơ ngẩn, liền nói: "Lạc nhi, con đang suy
nghĩ đến tướng công kia của con phải không?" Lạc Tuyết im lặng không
nói, Ngọc Trần Tử lại nói tiếp: "Hắn không xứng đáng để con yêu, hắn làm tướng công của con, lại hiểu lầm con, không bảo vệ tốt cho con, để cho
con chịu bao nhiêu tổn thương, chỉ cần dựa vào điểm này, mặc kệ hắn có
phải là Thân Vương hay không, sư công cũng muốn giết hắn!"
"Không, sư công, đó là chuyện của Lạc nhi, Lạc nhi muốn tự mình giải quyết,
người không phải đã nói rồi sao? Chuyện tình cảm không phân biệt là đúng hay là sai, giữa bọn con, cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc, vậy nên sư
công đừng đi tìm hắn, cuối cùng sẽ có một ngày, Lạc nhi sẽ đích thân đi
gặp hắn để hỏi rõ ràng mọi chuyện!” Lạc Tuyết nôn nóng nói, mặc dù nàng
hận Long Ngạo Thiên, nhưng vẫn không hy vọng hắn chết, giữa bọn họ còn
một đoạn tình cảm còn rất phức tạp, hắn không thể chết được?
"Haz, nha đầu ngốc, con bị hắn làm tổn thương đến như vậy, còn không làm cho
bản thân trở lãnh khốc nhẫn tâm thêm một chút nào sao?" Ngọc Trần Tử bất đắc dĩ nói.
"Không phải vậy, hiện giờ trên cuộc đời này, điều có thể khiến Lạc nhi để tâm đến, chỉ còn có sư công và người của Lê gia,
hắn, là cơn ác mộng của cả cuộc đời con, con nhất định sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này!” Lạc Tuyết con ngươi chớp động phát ra ánh sáng lành nhạt
mà quyết liệt, giống như tâm của nàng đã chết từ lâu.