Lạc Tuyết thấy Nam Cung Nhược Lan cố chấp như vậy, bỗng nhiên lại nghĩ đến
mình năm đó, cũng giống như vậy không tự kìm hãm được, cũng là giống như nàng ấy lúc này vừa gặp đã yêu, nhưng mà đến cuối cùng nàng đạt được
cái gì?
Nổi đau khổ trong lòng nàng lập tức trào dâng trong lòng, trong cổ họng bỗng nhiên một chút mùi tanh của máu, rồi từ trên khóe
miệng Lạc Tuyết chầm chậm chảy xuống những giọt máu của sự đau xót,
những giọt máu này còn dính lại bên môi nàng không hề biến mất, màu máu
đỏ tươi thật sự rất chói mắt, so sánh với mi tâm đỏ tươi của nàng là hai màu trái ngược với nhau hoàn toàn, Lạc Tuyết vẻ mặt đau thương cười,
con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, tuyệt tình hơn, nhìn về phía
Nam Cung Nhược Lan nói rõ ràng: "Ngươi có nghe hay không, ta sẽ không
thích ngươi, vĩnh viễn sẽ không, ngươi nên chết tâm tư này đi! Đi tìm
một người yêu ngươi và ngươi thương hắn đó mới là nam nhân của ngươi!"
Nam Cung Nhược Lan mím chặt môi, cố nén lại nước mắt trong con ngươi, kiên
quyết nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lạc Tuyết, "Huynh cũng nghe cho rõ
đây, ta Nam Cung Nhược Lan sẽ không dễ dàng lùi bước như vậy đâu, ta sẽ
dùng trái tim của ta từng giọt từng giọt hòa tan trái tim lạnh lẽo của
huynh, mang lại ấm áp cho huynh!"
Mọi người đều im lặng nghe lời
đối thoại của hai người, Nam Cung Nhược Lan quyết tâm làm cảm động bọn
họ, không còn ai còn đứng ra tranh làm con rể Nam Cung gia nữa, nghĩ đến bạch y công tử Vân Hận Thiên này trong lòng nhất định là vì chuyện bản
thân bị cụt tay nên trong lòng vẫn đau khổ, trong lòng hận thù nhiều
hơn, mới bởi vì một câu nơi của Nam Cung Nhược Lan đã phun một ngụm máu, cho nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Hận Thiên thái độ thù địch
đã giảm bớt, không ít người ngược lại nảy sinh ra một chút cảm thông.
Trong lòng Phong Liệt Diễm rất căng thẳng, dừng trong chốc lát, nhưng mà vẫn
không khống chế sự lo lắng trong lòng, từ góc tối dùng khinh công nhảy
lên, bay lên cái bàn, mọi người thấy lại đột nhiên xuất hiện thêm một
người nữa, kinh hãi, nhìn thêm một lần nữa, ồn ào kêu lên, "Là Thiếu
Trang Chủ Liệt Diễm Sơn Trang !" "Đúng, đó là Phong Liệt Diễm!"
Trên đài ngoại trừ năm người lúc này đã đi xuống dưỡng thương, chỉ còn lại
bốn người, Nam Cung Việt, Nam Cung Nhược Lan, Phong Liệt Diễm và trong
mắt bọn họ Vân Hận Thiên!
Đối với việc Phong Liệt Diễm đột nhiên
xuất hiện, Nam Cung Việt cũng không kinh ngạc quá nhiều, bởi vì Phong
Liệt Diễm mấy ngày trước đã đến trên trang, chỉ là hắn không phải là tới đây để tham gia tỷ võ kén rể, mà là giống như vị này công tử cụt tay
này, đến để xem náo nhiệt. Nam Cung Việt nhíu mày, tiểu tử này lúc này
lên đây làm gì?
"Diễm ca ca!" Nam Cung Nhược Lan nhìn Phong Liệt Diễm cười gọi một tiếng.
Phong Liệt Diễm trước tiên quay sang Nam Cung Việt ôm quyền chào hỏi: "Thế
bá!" sau khi Nam Cung Việt gật đầu, mới nhìn về phía Nam Cung Nhược Lan, "Nhược Lan muội muội! Chuyện ngày hôm nay trước tiên cứ như vậy đi, Vân công tử cũng mệt mỏi rồi, còn nữa, ép buộc người khác làm người ta khó
chịu cuối cùng cũng không được gì, hơn nữa đây còn là chung thân đại
sự?"
Nam Cung Nhược Lan vội vàng nói: "Diễm ca ca, huynh không giúp muội sao?"
"Không phải là huynh không giúp muội, nếu như muội và huynh ấy có duyên,
nguyệt lão tất nhiên nối tơ hồng, muốn tránh cũng trốn không được, muội
nói không phải sao?" Phong Liệt Diễm cười vui vẻ giống như ánh mặt trời
sáng rực rỡ, Nam Cung Nhược Lan cụp mí mắt xuống, rồi đột nhiên ngẩng
đầu lên, từ trong tay áo lấy ra một mảnh khăn vuông, muốn giúp Lạc Tuyết lau đi vết máu ở khóe miệng, nhưng Lạc Tuyết lại theo bản năng nghiêng
người tránh đi, Nam Cung Nhược Lan muốn giúp mà không được nên cố nén
nước mắt tràn mi mà rơi xuống, vừa hận lại vừa yêu nhìn Lạc Tuyết một
chút, sau đó dậm chân một cái nhảy xuống đài, chạy về phía đại sảnh mà
đi.
Lạc Tuyết đối với việc Phong Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện
thoáng ngây ra một lúc, sau đó lại khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt
thường ngày, người này hình như rất thích nhiều chuyện, nhưng mà nàng
cũng cảm kích hắn giúp đỡ đuổi Nam Cung Nhược Lan đi, Lạc Tuyết nhìn hai nam nhân này một lát, nhìn về phí Nam Cung Việt mở miệng nói: "Nam Cung Trang chủ, phiền ngài chuyển lời này lại cho năm vị công tử, một tháng
sau Vân mỗ sẽ chờ bọn hắn ở Liệt Diễm Sơn Trang, nếu như có người trái
với lời ước không đến, Vân mỗ nếu đã có thể cứu sống tính mạng của bọn
họ, cũng có thể vì Diêm Vương mà thu hồi cái mạng kia "
Lạc Tuyết vừa dứt lời, phi thân xuống, màu trắng của lụa mỏng theo ánh trời chiều tà dư âm tung bay, rất nhiều tiếng than đau buồn truyền đến, đợi đến
lúc mọi người lấy lại tinh thần, tiếng tiêu cùng công tử cụt tay trong
đại hội tỷ võ kén rể Nam Cung gia vang danh khắp nơi nổi danh thiên hạ
lan truyền xa mấy dặm!
Mà bốn chữ "Liệt Diễm Sơn Trang" vừa được
Lạc Tuyết nói ra, mọi người đều muốn Phong Liệt Diễm đưa ra một lời giải thích, giữa bọn họ suy cho cùng thì có quan hệ gì? Vị công tử cụt tay
này rốt cuộc là người phương nào?
Phong Liệt Diễm lại mừng rỡ
cong khóe môi lên, cũng không trả lời câu hỏi của mọi người, chạy về
hướng Lạc Tuyết vừa rời đi đuổi theo, để lại rất nhiều bí mật cho người
đời.
Lạc Tuyết một mạch chạy đi hơn mười dặm, lúc đến bên cạnh một khe núi mới dừng lại.
Tiếng tiêu lại vang lên, đau thương cùng Lạc Tuyết, Lạc Tuyết căm hận tung
người bay vào trong khe núi, vốn dĩ bóng dáng của nàng đã gầy yếu lúc
này lại lộ ra vể đơn bạc, làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ muốn
lại gần để bảo vệ, ôm vào trong ngực dành cho toàn bộ ấm áp.
Phong Liệt Diễm đứng ở phía sao bóng dáng này một lúc lâu, trong lòng nảy
sinh một loại tình cảm mà trong 27 năm qua hắn chưa từng được trải qua,
đối mặt với một nam tử thân thể không hoàn chỉnh như thế này, hắn lại có cảm giác thương tiếc, Phong Liệt Diễm căm tức rất nhanh nắm chặt quả
đấm của mình, hắn bị điên rồi sao? Hắn làm sao có thể có suy nghĩ như
vậy đối với một nam nhân. . . . . .
Từ lúc Phong Liệt Diễm vừa
mới đặt chân đến gần đây, Lạc Tuyết đã biết hắn đi theo, nhưng mà Lạc
Tuyết không muốn quay đầu lại, cũng không muốn lên tiếng, chỉ đứng ở nơi đó, một khúc tiếp một khúc thổi lên, lúc thì băn khoăn, lúc thì bi
thương, theo biến hóa theo cảm xúc Lạc Tuyết, tiếng tiêu càng ngày càng
gấp gáp, càng lúc càng nhanh, mãi cho đến khi có một tiếng hét dài, khe
núi bắt đầu phát ra sóng to gió lớn, rồi sau đó dần dần bình thường trở
lại.
"Vân đệ!" Phong Liệt Diễm sau khi khiếp sợ đi qua, khẽ gọi.
Lạc Tuyết quay đầu lại, "Ngươi gọi ta có chuyện gì?"
"Nhìn tuổi Phong mỗ so với đệ lớn hơn, nếu chúng ta không phải kẻ địch, ta
gọi đệ một tiếng Vân đệ, đệ sẽ không trách móc chứ?" Phong Liệt Diễm ở
dưới màn đêm cười đến gió nhẹ nước chảy.
Lạc Tuyết bị nụ cười
tươi của hắn làm giật mình, bao nhiêu lâu không nhìn thấy hắn cười? Hơn
năm năm rồi sao? Không, cho tới bây giờ nụ cười như vậy cũng không phải dành cho một người như nàng, cưỡng cầu thì có ích lợi gì?
Phong
Liệt Diễm thấy Lạc Tuyết lại chìm trong tâm sự của chính mình không thể
tự thoát khỏi, lại ngược lại hỏi: "Vân đệ nếu như không có chuyện gì,
Phong mỗ dẫn đệ đến Liệt Diễm Sơn Trang! Cũng để cho Phong mỗ tận sức
làm chủ nhà!"
"Không cần. Phong thiếu chủ có ý tốt Vân mỗ xin
nhận, đã như vậy xin cáo biệt!" Lạc Tuyết xoay người muốn đi, bị Phong
Liệt Diễm ngăn lại, "Vân đệ không phải đã hẹn năm vị kia một tháng sau ở Liệt Diễm Sơn Trang sao? Sao không đi cùng ta đến Sơn Trang dừng lại
một khoảng thời gian, sau khi gặp mặt sẽ rời đi?"
Lạc Tuyết cân nhắc lời nói của Phong Liệt Diễm, lâu sau, gật đầu đồng ý, "Được."
. . . . . .
Trên võ lâm nhanh chóng dấy lên đủ loại truyền thuyết về công tử cụt tay,
Người này toàn thân lộ ra một câu đố như một nhân vật thần thoại, người
võ công cao như vậy tại sao lại bị người khác chém đứt một cánh
tay? Một tháng sau rốt cuộc hắn muốn năm người kia làm chuyện gì?
Nhất thời suy đoán, ánh mắt kỳ vọng rối rít theo dõi nơi duy nhất có liên
lạc với vị công tử cụt tay kia đó chính là Liệt Diễm Sơn Trang, mà trong lúc này nhân vật chính của câu chuyện là Lê Lạc Tuyết bây giờ đang trên đường đi về phía Liệt Diễm Sơn Trang. . . . . .