Lời của Nam Cung Nhược Lan vừa nói ra, âm thanh kêu gào dưới đài lại càng
lớn hơn nữa, người nào cũng không cam lòng khi bị một người ngoài đoạt
mất danh tiếng, chiếm tiện nghi, mà Nam Cung Nhược Lan và công tử áo
trắng ở trên đài đều giống nhau, im lặng mà chìm đắm trong không gian
của mình, dường như những thứ ở bên ngoài đều rất yên tĩnh.
Chẳng qua Nam Cung Nhược Lan là ôm ước mơ và chờ mong, hoặc là có thể nói vẫn mang theo sự tự tin mà nhìn công tử áo trắng, mà trong lòng công tử áo
trắng Lê Lạc Tuyết lại hết sức chán nản, trời xui đất khiến thế nào mà
làm cho nàng không biết phải trả lời như thế nào, nếu như trực tiếp cự
tuyệt, sợ rằng sẽ làm thương tổn đến mối tình đầu trước mặt này của cô
nương, nếu như đáp ứng, nàng có thể cưới nàng ấy sao?
Trong đầu
Lạc Tuyết nhất thời xẹt qua nhiều cách nghĩ, trên mặt vẫn lạnh lùng như
cũ, Nam Cung Nhược Lan đợi đúng một phút đồng hồ, không thấy đáp án,
tiến một bước đến gần Lạc Tuyết, nhẹ nhàng trầm thấp nói: “Ta thích
ngươi!” Mọi người nghe thấy, lại sôi trào lên một hồi, đều trừng mắt
nhìn về phía nam tử cụt tay không biết tốt xấu kia.
Trời! Tuy
rằng nữ nhân võ lâm không có nhiều lễ nghi kiêng kị như các tiểu thư
khuê các, ở trước mặt, lại thông báo với mọi người trong thiên hạ, cũng
quá là phóng khoáng rồi! Lạc Tuyết vì những lời này mà có chút đỏ mặt,
may mà đủ lý trí, vì thế đành phải nhẫn tâm ‘Hừ’ một tiếng nói: “Ngươi
thích ta, đó là chuyện của ngươi! Ta và ngươi không phải là người cùng
trên một con đường, cho nên, tiểu thư vẫn nên lựa chọn rể tốt đi!”
Lạc Tuyết vừa tuyệt tình nói xong, Nam Cung Nhược Lan còn chưa kịp phản ứng lại, dưới đài có hơn mười bóng người phi lên, đều bất bình vì làm tổn
thương Nam Cung Nhược Lan, nhất thời, đao, kiếm nhao nhao kêu hô hướng
về phía người Lạc Tuyết, vừa rồi Lạc Tuyết đã giết người, không muốn lại một lần nữa đả thương người, chỉ vung vẩy tay áo trái tránh né, nhưng
những người đó thấy vậy, cho rằng Lạc Tuyết không địch lại nổi, nên
xuống tay càng hung hiểm hơn, nhiều chiêu đánh tới chỗ hiểm của Lạc
Tuyết, Lạc Tuyết lắc mình né một kiếm đang hướng về phía ngực nàng, giận dữ, thân thể dựng đứng bay lên không, hét lớn: “Hừ! Các ngươi muốn chơi đùa sao, bản công tử đây sẽ chơi cùng các ngươi!”
Khi đang nói
chuyện, Hỏa Vân Kiếm treo bên hông Lạc Tuyết từ một nhuyễn kiếm đã biến
thành một lưỡi dao sắc bén nắm bên tay phải, không ai có thể thấy rõ làm sao mà thanh kiếm đó ra ngoài thế nào, trong chốc lát hơn mười người
ngã xuống đất, trong miệng thổ huyết, Lạc Tuyết rút kiếm dựng ở chính
giữa, đem những người có liên quan kia đang kêu ‘Ôi’ lạnh lùng nhìn một
vòng, mày phượng khẽ cong, “Như thế nào? Còn muốn tiếp tục không?”
Đối với vị công tử thần bí này Nam Cung Việt càng kinh hãi, một kiếm vừa rồi, giống như đã từng gặp qua, dường như…..
Lac Tuyết vừa mới nói xong, số người từ dưới đái nhảy lên còn nhiều gấp đôi so với vừa nãy, “Thật đúng là con người cuồng vọng! Ngươi từ nơi nào?
Chẳng lẽ chúng ta từ Võ Lâm Hội Trung Nguyên lại sợ ngươi sao?”
“Là đại trượng phu hãy để lại danh hào!”
“Đúng, hãy xưng tên ra, chúng ta không giết hạng người vô danh!”
“Ha ha ha!” Lạc Tuyết cảm thấy vô cùng buồn cười, “Muốn biết? Hãy đánh thắng bản công tử rồi nói sau!”
Phong Liệt Diễm đã không còn cách nào để hình dung những rung động của mình
dành cho Vân Hận Thiên, cư nhiên lại có thể cự tuyệt việc kết hôn? Thấy
được một kiếm kia của Vân Hận Thiên, hắn tin tưởng rằng cả thiên hạ
không ai có thể đỡ được, chính là hắn, mà cũng có thể không, công tử áo
trắng cụt tay Vân Hận Thiên là người có tài nghệ tuyệt vời trong thiên
hạ, đây cũng là ngoài dự đoán của hắn, cho nên hiện tại hắn cũng không
lo lắng chút nào cho hắn ta, ngược lại lại mang tâm tình xem trò vui để
xem hắn làm sao đề giáo huấn những tên giang hồ đạo nghĩa liên quan kia, cái đồ không biết sống chết.
Lạc Tuyết rút kiếm phi thân lên,
sao đó lấy kiếm thứ tư ‘Ám ảnh trùng điệp’ trong Tiêu Dao Thập Tam Kiếm
ra công kích về phía mọi người, một kiếm này có mười loại biến hóa, thân thể càng lúc càng nhanh, mọi kiếm khí tiến công trên quần áo Lạc Tuyết, lại giống như một bộ giáp có sức mạnh vô địch, đều bị bắn trở về, khí
thế của Hỏa Vân Kiếm càng ngày càng mạnh, toàn bộ thân kiếm đều nổi lên
màu xanh lạnh lẽo, Lạc Tuyết đảo qua một kiếm, sau đó yên tĩnh thu lại,
vững vàng đứng trên đài. Mà những người có liên quan kia giống như bị
điểm huyệt, đứng ở trên đài, ngay sau đó, tất cả ngã xuống rầm rầm, đao
kiếm nhao nhao rớt xuống.
Một trận chiến này, tâm hồn mọi người
đếu bị kinh sợ, hôm nay phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ, còn không có lấy một người có thể dùng mấy chiêu bên trong mà đánh gục những người trong một khoảng thời gian, bởi vì những người đến hôm nay đều có võ công tầm thường? Nhiều người tấn công như vậy, vẫn như cũ không thể đụng đến góc áo của đối phương, rốt cuộc người này có tuyệt thế võ công gì?
Khóe môi Lạc Tuyết khẽ cong lên, thoáng hiện lên một nụ cười, vết máu từ
trên mi tâm Lạc Tuyết thay đổi màu sắc, mọi người kinh hãi đến mất hồn,
Lạc Tuyết dùng nội công thúc giục, khiến cho âm thanh mình phát ra cao
hơn gấp mười lần, nói: “Hừ, Võ Lâm Hội Trung Nguyên mà không chịu nổi
một kích này sao? Còn có người muốn lên nữa không? Hôm nay bản công tử
sẽ tiếp tới cùng!”
Dưới đài không còn một ai lên tiếng, Lạc Tuyết nói tiếp: “Hôm nay chuyện đấu võ kén rể, bản thân Hận Vân Thiên không
có suy nghĩ gì, Vân mỗ chỉ là đến đây xem náo nhiệt, vừa khéo lại phát
hiện ra người làm trái ý trang chủ Nam Cung, muốn đẩy năm người thắng
vào chỗ chết, Vân mỗ xuất thủ cứu đồng bạn của các ngươi, mà các ngươi
lại lấy oán trả ơn, cùng nhau tấn công Vân mỗ, đây không phải là đạo lý
của Võ Lâm? Hôm nay Vân mỗ hạ thủ lưu tình, nếu hôm nay ở đây ta muốn
lấy mạng các ngươi, đều dễ như trở bàn tay!”
Rốt cuộc Lạc Tuyết
cũng tin tưởng lời của Ngọc Trần Tử, võ công nàng học được gần như là võ công thất truyền, hôm nay nàng xuất chiêu vài lần, nàng mới lĩnh giáo
được điều này, một kiếm vừa rồi nàng chỉ dùng đến năm phần sức lực, nếu
như dùng toàn bộ sức lực, chỉ sợ bây giờ trên đài máu chảy thành sông
rồi. Bây giờ không phải là thời điểm nàng muốn mạng của bọn hắn, ha ha,
kế hoạch báo thù của nàng vẫn còn phải dựa vào bọn hắn để hoàn thành!
Lời nói của Lạc Tuyết thể hiện rõ ràng thái độ miệt thị Võ Lâm đến tột
cùng, nhưng lại không ai dám đứng ra phản bác, ánh trời chiều dưới sàn
đấu tĩnh lặng đến mức đều có thể nghe được tiếng hít thở, Nam Cung Việt
nhìn vị công tử áo trắng tự xưng là Vân Hận Thiên, quả thật hắn có khả
năng để nói ra những lời kiêu ngạo như thế, bởi vì vừa rồi hắn đã sử
dụng kiếm pháp và chuôi kiếm này, mà ba mươi năm nay Nam Cung Việt đang
tìm kiếm, khiến cho hắn cả đời này cũng không thể quên được khiếp pháp
tuyệt vời như vậy, nhưng mà ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ – Ngọc Tử Trần
không phải đã mất tích hai mươi năm nay rồi sao? Vị công tử này có quan
hệ gì với Ngọc Tử Trần? Nam Cung Việt chau mày, lòng hiếu kỳ đã gợi lên
dục vọng trong lòng hắn.
Lạc Tuyết sau khi nói ra những lời cay
độc, xoay người nhìn về phía Nam Cung Nhược Lan, “Tiểu thư Nam Cung, dù
bất cứ chuyện gì xảy ra một khi Vân mỗ đã quyết định, sẽ không thay đổi. Hơn nữa, tiểu thư không nhìn thấy sao? Vân mỗ chỉ còn một cánh tay, làm sao có thể xứng đáng với tiểu thư?”
Nam Cung Nhược Lan nghe lời
này liền kích động muốn giữ chặt ống tay áo Lạc Tuyết, bị Lạc Tuyết nhah nhẹn tránh đi, vẻ mặt Nam Cung Nhược Lan cứng ngắc, sau đó lại nhanh
chóng khôi phục lại vẻ tươi cười dịu dàng như trước, nhẹ nhàng nói: “Ta
không thèm để ý, ta nghĩ muốn làm cho ngươi một cánh tay khác, được
không?”
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Nam Cung Nhược
Lan, một nữ tử đã nói đến mức này rồi, mà còn không phải là một nữ tử
bình thường, người người đều muốn xem cái người lãnh khốc tuyệt tình này có thể bị cảm động hay không?
Phong Liệt Diễm nắm chặt quả đấm,
không biết vì sao, mà hắn lại khẩn trương khi Vân Hận Thiên sắp đưa ra
quyết định, vì thế đồng tử co rút lại gắt gao theo dõi đôi mắt trong veo lạnh lùng mà lạnh nhạt ở trên đài kia……
Đứng ở trên cao khi có ngàn người phía dưới đang chờ mong, công tử cụt tay Vân Hận Thiên, cuốt cùng cũng đã mở miệng…..