Đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, "Hồi hồn cốc" như được bao phủ và đắm
chìm trong ánh mặt trời sáng sớm, như thơ như tranh, hư hư thực thực,
làm cho lòng người như si như say.
Chỉ thấy một nam tử áo trắng
lụa mỏng, trên tay phải cầm ngọc tiêu màu xanh nhạt, mái tóc dài dùng
ngọc quan buộc ở đỉnh đầu, còn có vài sợi tóc phân tán trên vai, theo
làn gió sáng sớm nhẹ nhàng bay, phóng khoáng vô cùng, lúc nam trang hay
nữ trang đều mê hoặc lòng người đang ngơ ngẩn nhìn về phía chân núi "Hồi hồn cốc", khoảng một khắc sau, kiên quyết xoay người, hướng phương xa
chạy đi. . . . . . Không tệ, người này năm năm trước chính là người nổi
danh nhất thành Uyển An nước Đại Kim tiểu thư Lê gia— Lê Lạc Tuyết!
Gần giữa trưa, Lạc Tuyết đã đứng ở bên ngoài thành Uyển An, lại dừng lại
chưa bước chân vào cổng thành. Trực tiếp giết nàng sao? Không, làm sao
có thể dễ dàng với nàng ta như vậy! Năm đó nàng ta đơn thuần, xinh đẹp
nhưng giọng nói lại làm người khác run sợ đến nay lời nói đó còn văng
vẳng bên tai nàng, "Không, ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết. . . . . . Ha ha. . . . . . Đây chính hậu quả của ngươi, "Kinh Thành đệ
nhất mỹ nhân" cam tâm tình nguyện gả vào Trang vương phủ làm thiếp! Lúc
đầu ta cầu xin Vương Gia không nên cưới ngươi, nhưng chàng cố tình không nghe. . ."
Lạc Tuyết khóe miệng khẽ cười một nụ cười đủ để
khuynh đảo chúng sinh, nhẹ thở ra: "Ngươi thật sự đã làm cho ta sống
không bằng chết, ta làm sao có thể dễ dàng báo đáp ngươi như vậy đây? Ta muốn khiến người trong thiên hạ đều đối địch với ngươi, ta muốn khiến
người trong thiên hạ đều lấy việc giết ngươi mà vui mừng. . . . . . Ha
ha. . . . . . Thượng Quan Vũ Điệp, cuộc sống chính là thay đổi thất
thường như vậy, không phải sao? Long Ngạo Thiên, gặp ngươi, chưa phải
lúc này!"
Xoay người một lần nữa, cưỡi lên lưng con ngựa trắng
vừa mới mua rất tương xứng với y phục màu trắng mà Lạc Tuyết đang mặc,
đi ngược lại hướng vào thành Uyển An mà đi……………
Lạc Tuyết đi đến
thành Tề Châu, là nơi nàng và cha ruột của nàng Vân Thiên Ca chia tay
nhau mãi mãi. Lạc Tuyết có cảm giác hơi đói, đành phải dừng lại trước
một tửu lâu cao chót vót, tiểu nhị lấy lòng nhận lấy dây cương trong tay nàng, mặc dù ánh mắt kinh ngạc và mang theo một chút tò mò, nhưng Lạc
Tuyết chỉ mỉm cười, cũng không hề quan tâm đến mà cất bước vào đại sảnh.
Lạc Tuyết đi vào, ngay tức khắc tất cả khách quan trong tửu lâu đều lên
tiếng xuýt xoa. Không nói đến nàng có một khuôn mặt hấp đẫn người trong
thiên hạ, lại càng không nói chỉ nhìn một cách đơn thuần cánh tay bị phế dấu tay áo nàng, mà làm người ta xuýt xoa chính là một nam nhân tuyệt
mĩ như vậy lại cất giấu một khóe mắt an nhàn! Nhưng việc này lại không
có quan hệ gì cả? như thế này ghép lại với nhau tạo ra “Hắn” một con
người giống như tiên giáng trần tự nhiên xuất hiện. Khiến người ta không khỏi thán phúc!.
Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn toàn bộ đại sảnh nơi
có tất cả các loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, rồi đi đến cái bàn
trống gần cửa sổ ngồi xuống, thói quen này của nàng vẫn không thay đổi,
nghĩ đến đây, Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, rồi lại rất nhanh thu hồi, tiếp
tục thay đổi thành bộ mặt lạnh lùng vô tình.
Nhìn thấy vị khách
đặc biệt này, ông chủ tửu lâu liền tự đứng ra mời."Vị công tử này, hoan
nghênh đi tới "Túy Tiên lâu", chẳng hay công tử muốn ăn món gì?"
"Một bầu Nữ Nhi Hồng, một đĩa hạnh nhân xào với cá tuyết cắt lát, và một cái bánh bao." Lạc Tuyết cũng không đứng dậy, dùng giọng nam nhân lành lạnh không thừa không thiếu trả lời.
Lão bản kia đờ đẫn hai giây, nhớ đến hắn ở thành Tề Châu này cũng có chút địa vị hô phong hoán vũ đều
được, người nào khi bước vào "Túy Tiên lâu" lại không phải nể ba phần,
hôm nay lại đụng một người lạnh lùng như vậy, trong bụng mặc dù đang cân nhắc, nhưng lại lập tức nói tiếp: "Tốt, công tử, xin chờ một chút." Sau đó khi đang đi về phía sau đại sảnh, chợt nghe phía trên lầu vang lên
một giọng nói nhẹ nhàng, "Ông chủ, lấy cho vị công tử kia rượu thượng
đẳng và những món ăn ngon nhất ở đây, ta mời!" Tuy chỉ một câu ngắn gọn
như thế, nhưng lại chứa một loại uy lực không thể kháng cự, làm ông chủ
tửu lâu biến sắc, ngay lập tức hướng trên lầu chắp tay nói, "Dạ, Phong
công tử!"
Mà người được gọi là Phong công tử kia là nam tử ngồi ở nhã gian, nhìn xuống phía lầu dưới đối diện Lạc Tuyết trên mặt liếc mắt một cái, khóe miệng nhếch gợi lên một nụ cười yếu ớt, ly rượu đang cầm
trong tay, lại chậm chạp mãi không uống, giống như là đang vuốt ve một
vật gì đó rất nhỏ bé.
Lạc Tuyết bởi vì luyện nghe tâm công, đừng nói là âm thanh gần bên cạnh, mà cho dù là âm thanh xa ngàn dặm, chỉ
cần nàng muốn nghe, không có gì là không nghe được. Chỉ là nàng bước
chân ra giang hồ chưa lâu, hơn nữa chuyện bản thân nàng trải qua nói cho nàng biết, lòng người khó đoán, người càng không thể nhìn tướng mạo,
cho nên nàng không biết đối phương có ý gì, nên tạm thời không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng gì trả lời lại người ở trên lầu. Mà sau đó tiểu nhị
lại bày đầy một bàn các món ăn, nhíu mày, không ngờ động tác rất nhỏ này cũng rơi vào trong mắt người ở trên lầu.
Lạc Tuyết đơn giản ăn
một chút, uống nửa bầu rượu, sau đó để lại số bạc đủ để trả cả một bàn
thức ăn này, rồi dự định đứng dậy rời đi.
"Công tử. . . . . . Cần gì như vậy?" Vị Phong công tử kia đang nói chuyện bỗng phi thân xuống
đứng trước mặt Lạc Tuyết, cũng một bộ quần áo trắng, trên tay cầm một
thanh Ô Cốt Phiến, tự nhiên mà tiêu sái , trên khuôn mặt tuấn lãng có
một đôi mắt thâm thúy, lúc này đang nhìn vào một ít thỏi bạc mà Lạc
Tuyết để ở trên bàn, hình như có chút không vui.
Lạc Tuyết bị người khác cản đường, lại càng không vui vẻ gì, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn bố thí, ta phải chấp nhận sao?"
Nam tử bị câu nói này của Lạc Tuyết chặn lại đôi mày nhíu chặt, tính khí
đang nóng! Nhưng nhanh chóng bình thường trở lại cười nói, "Công tử cho
là Phong mỗ đây là đang bố thí sao?"
"Đó là chuyện của ngươi,
chẳng quan hệ gì đến ta, ta chỉ làm việc mà ta cho là đúng." Lạc Tuyết
cũng nhướng mi, tiếp tục lạnh lùng nói.
"A…? Nói như vậy, là
Phong mỗ nên nhận lỗi với công tử rồi!” Nam tử nói xong quả nhiên hơi
nghiêng người xuống chắp tay ôm quyền hướng tới nàng bồi tội.
Lạc Tuyết mạc dù trái tinh đã lạnh, nhưng đối mặt với sự bày tỏ của đối
phương như thế này, lại không hề nói lời nói ác ý, nhưng cũng không cảm
kích nói: “Tuy không phải bố thí, nhưng ta vẫn không muốn, xin công tử
không cần lo lắng." Nói xong liền muốn rời đi, lại bị nam tử một lần nữa di chuyển thân thân thể ngăn ở trước mặt, Lạc Tuyết giận dữ, "Công tử, ý của công tử là muốn như thế nào?"
"Công tử không nên tức giận,
Phong mỗ chỉ là muốn kết bạn với công tử mà thôi, cũng không có ác ý gì, Phong mỗ là Trang Chủ Liệt Diễm Sơn Trang ngoại thành Tề Châu — Phong
Liệt diễm! Không biết công tử xưng hô như thế nào?"
Lạc Tuyết
ngẩn người, nhớ đến cha nàng tên là Vân Thiên Ca, lại nhớ đến trong lòng mình ngập tràn hận thù, vì thế liền nói: "Tại hạ Vân Hận Thiên! Là một
người vô danh tiểu tốt mà thôi, không xứng kết giao bằng hữu cùng Thiếu
Trang Chủ, xin Phong thiếu chủ đừng suy nghĩ đến vấn đề này nữa!"
"Vân Hận Thiên? Ha ha ha, Phong mỗ lại cứ thích cùng ngươi kết giao bằng
hữu, như thế nào, có dũng khí cùng Phong mỗ uống mấy ly rượu hay không?” Phong Liệt diễm cười sảng khoái nói, hào phóng nhưng lại không mất đi
phong thái tự nhiên.
Lạc Tuyết tròng mắt chuyển động qua lại, khóe miệng nhẹ mỉm cười, giọng nói cao lên: "Có gì không dám?"
"Được, Vân công tử mời ngồi." Phong Liệt Diễm mời Lạc Tuyết ngồi xuống, đến vị trí đối diện Lạc Tuyết ngồi vào chỗ của mình, rót cho hai người mỗi
người một ly rượu thật đầy, sau đó giơ chén của mình lên, "Phong mỗ
trước tiên kính Vân công tử!"
Lạc Tuyết bị cuốn hút, sau đó hai
người ta một ly người một ly uống, cho đến khi hoàng hôn xuống, Lạc
Tuyết cảm giác có chút choáng váng, âm thầm vận công đem rượu uống vào
ép lại trên ngón tay phải, cho rượu chảy chảy xuống dưới đất. Mà tên
Phong Liệt Diễm lại thật sự là người "ngàn chén không say", một chút
cũng không nhìn ra hắn có chỗ nào không khỏe, mặc dù bản thân không khó
chịu nữa, nhưng Lạc Tuyết đối mặt với ánh mắt trong suốt của Phong Liệt
diễm, lại có cảm giác bỉ ổi, vì chính bản thân mình quá trơ trẽn.
Phong Liệt Diễm không biết rằng, hắn cùng với Lạc Tuyết sau lần gặp gỡ, lại
mang đến cho hắn một ký ức cả đời này không thể nào quên….