Sáng sớm hôm sau, Lạc Tuyết tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, lấy tay sờ lên
mặt, nước mắt sớm đã ngập tràn, kể từ khi nàng được Ngọc trần Tử cứu về
sau khi tỉnh, hầu như mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy lúm đồng
tiền như hoa của Thượng Quan Vũ Điệp, một chén thuốc phá thai, một chuôi kiếm sắc lạnh lấp lánh, phía dưới thân dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy, cánh tay trái của nàng mềm nhũn vô lực rớt xuống đất, còn có Long Ngạo
Thiên. Trừng mắt nhìn nàng với ánh mắt tuyệt tình, trong cơ thể dòng máu nàng giống như là bị rút khô không còn một giọt, rồi thân thể nặng nề
ngã xuống đất. . . . . .
Lạc Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, cố
gắng đè xuống cơn u ám trong lòng, vận công sử dụng chân khí điều hòa
một hồi, rốt cuộc làm bản thân bình tĩnh hơn, sau đó cầm kiếm đi ra khỏi phòng ngủ. Điểm nhẹ mũi chân một chút, người đã bay lên không trung
lên, bay ra xa năm trượng, vững vàng đáp xuống cạnh suối nước nóng,
nhưng đã thấy Ngọc Trần Tử đã đợi nàng ở nơi đó rồi.
"Lạc nhi, sư công xem qua thấy kiếm pháp của con đã khá điêu luyện, hôm nay sư công
muốn tỷ thí cùng con một lần, chúng ta đấu một lúc, việc này sẽ khiến
con có nhiều kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch nhiều hơn” Ngọc Trần Tử
nói. "Dạ, được." Lạc Tuyết nhẹ gật đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng về
phía bên phải, sau đó dơ tay lên ra dấu tay, Ngọc Trần Tử tay cầm một
thanh kiếm bình thường, thân hình chuyển động, xuất ra một chiêu "Ám ảnh trùng điệp" hướng về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết xoay người lại né tránh, tấn công trở lại xuất ra tuyệt chiêu "Lôi phong vang dội", hai người
đấu với nhau hơn nửa canh giờ, Lạc Tuyết sử dụng Hỏa Vân Kiếm mãi vẫn
không thể chạm vào áo của Ngọc Trần Tử, lại bị Ngọc Trần Tử xuất một
chiêu kiếm "Tiêu Dao thiên hạ" đánh bay thanh kiếm trong tay, Lạc Tuyết
buồn rầu: "Sư công, con thật sự vô dụng."
"Ha ha ha, Lạc nhi, sư
công bắt đầu luyện bộ tâm pháp kia năm mười ba tuổi, đã luyện được hơn
sáu mươi năm rồi, hơn nữa sư công đã hành tẩu giang hồ mấy chục năm. Đã
trải qua bao nhiêu trận đấu kinh nghiệm đương nhiên so với con là mạnh
hơn rất nhiều mà, con có thể tiếp được hơn 1000 chiêu của sư công, lúc
này đã là ít người có được, không nên nản lòng, cứ tiếp tục luyện tập,
sau này khi giao đấu nhiều hơn với kẻ địch, tự nhiên sẽ vận dụng linh
hoạt các chiêu thức." Ngọc Trần Tử vui vẻ cười to nói.
"Bắt đầu
từ hôm nay, con còn phải học tập sư công tự mình nghĩ ra chiêu thức -
Thiên Diệp Lưu Vân chưởng!" Ngọc Trần Tử nói xong trong nháy mắt hướng
rừng cây phía sau lưng đánh ra một chưởng, chỉ thấy lá trên cây Diệp Tử
giống như mưa nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng không rơi xuống đất ngay, mà
lại tạo thành một vòng xoáy trên không trung trôi bồng bềnh, giống như
một đám mây lớn trên trời, nhưng chốc lát sau bỗng nhiên rơi xuống đất,
Lạc Tuyết nhìn lại, từng phiến lá đã vỡ tan từng mảnh rơi đầy trên đất.
"Sư công, chiêu Thiên Diệp Lưu Vân chưởng thật là lợi hại! Nếu sử dụng
chưởng này trên cơ thể con người, chỉ sợ là một chưởng đã mất mạng!” Lạc Tuyết thở dài nói.
"Ha ha, Lạc nhi, lúc nãy sư công chỉ sử dụng
có năm phần công lực mà thôi, nếu sử dụng toàn lực xuất ra chưởng này
mới phát ra uy lực lớn nhất, gọi là "Tan thành mây khói", chưởng pháp
này ý nghĩ của nó chính là những từ này, Lạc nhi, sư công phải nhắc nhở
con, một chưởng này xuất ra vô cùng độc ác, nếu như sau này con phải kẻ
ác, trừ phi là kẻ đó là một tên đại ác nhân hoặc là vì bảo vệ bản thân
mình, nếu không không nên tùy tiện xuất ra một chiêu này, hiểu không?”
"Dạ, Lạc Tuyết nhớ kỹ." Lạc Tuyết vâng lời sư công.
"Thiên Diệp Lưu Vân chưởng này chú trọng ở chỗ sắc bén và linh hoạt, tùy ý tự
nhiên, nhưng sử dụng toàn bộ công lực lại là long trời lở đất. Tổng cộng chia làm tám đường "Một Diệp Phiêu Linh" chỉ cho con, con nhớ nhìn kỹ!"
. . . . . .
Trong cốc mới bảy ngày, trên đời đã ngàn năm.
Thấm thoắt, Lạc Tuyết sống ở trong "Hồi hồn cốc" học nghệ đã hơn năm năm
rồi, đại tiểu thư ngây thơ trẻ con năm xưa hôm nay đã thay đổi hình dáng khác, vẫn là khuôn mặt phong hoa tuyệt, nhưng trước sau vẫn luôn mặc
quần áo nam tử, áo trắng thắng tuyết, tóc búi ngọc quan, ánh mắt trong
trẻo nhưng đầy lạnh lùng như có tia sáng, xuyên qua đó là một tia sắc
bén mà lạnh lùng, ở giữa lông mày có một ấn ký màu đỏ theo thời gian
càng ngày càng đỏ thắm, khiến người ta phải kinh ngạc, câu hồn đoạt
phách!
Trong năm năm này, với tài trí trời ban của Lạc Tuyết, đã
học xong nhiều loại tuyệt kỷ của Ngọc Trần Tử, Tiêu Dao Thập Tam Kiếm,
Thiên Diệp Lưu Vân chưởng, Niêm Phượng thủ, nghe tâm công, Mị Tâm khúc,
Ngũ Hành Bát Quái Trận và thuật điều khiển ong, còn học rất kỹ y thuật
của sư công với danh "Mặt quỷ thần y".
Trong lúc Lạc Tuyết cố
gắng nỗ lực hết mình bỏ ra bao nhiêu sức lực cùng mồ hôi, rất nhiều lần
nàng nghĩ mình không thể nào cố gắng nổi nữa, nhưng chỉ cần chạm vào ống tay áo bên trái trống không, dường như sẽ chạm vào nguồn gốc nỗi đau
tận sâu trong đáy lòng nàng, sau đó lau hết tất cả mồ hôi trên mặt, cắn
răng tiếp tục chịu đựng khổ cực để luyện công, mỗi lần vào những lúc như thế này, trong lòng Ngọc Trần Tử lại sinh ra hiều đau thương, nhưng hắn biết, chỉ có Lạc Tuyết học thành võ công tuyệt thế, mới có thể biến hóa từ nhộng trở thành bướm, Dục Hỏa Trọng Sinh, mới có thể rời khỏi "Hồi
hồn cốc" đi ra thế giới bên ngoài một lần nữa, như vậy mới có năng lực
bảo vệ bản thân không để bị người khi dễ. Cho nên Ngọc Trần Tử cái gì
cũng không nói, chỉ ở bên cạnh lúc Lạc Tuyết mệt mỏi nhất, đưa cho nàng
một chiếc khăn tay, và nở một nụ cười khích lệ.
Mà năm năm trong
đó, Long Ngạo Thiên bởi vì Thượng Quan gia coi thường vua và quyền lợi
của dân chúng, cho dù trong lòng hiểu rõ ràng mọi việc đều do Thượng
Quan Vũ Điệp làm, nhưng không có cách nào để phế bỏ vị trí chính phi của nàng, chỉ có chờ đợi thời cơ lật đổ Thượng Quan gia sau đó xử lý
chuyện này. Nhưng năm năm này, hắn lại cho Thượng Quan Vũ Điệp nhận hết
bao khó chịu, cũng không chấp nhận bất cứ thị thiếp nào mà quan viên
dâng lên cho Long Ngạo Thiên, thái độ khác thường, trong phủ nhiều hơn
một người lại một người, hắn không còn đến "Thanh Tâm các" ngủ lại nữa.
việc tìm kiếm Lạc Tuyết hắn vẫn không hết hi vọng, thời điểm tất cả mọi
người không còn tiếp tục ôm hy vọng nữa, thì hắn vẫn tin chắc rằng Lạc
nhi của hắn không chết, chỉ là đã qua năm năm rồi, tại sao hắn vẫn không tìm được nàng?
Chiếc khăn gấm vuông thêu hình hoa mai này Long
Ngạo Thiên chưa bao giờ rời thân, bóng dáng anh tuấn mạnh mẽ rắn rỏi mỗi ngày vào lúc hoàng hôn xuống vẫn lặng lẽ đứng yên ở bên trong "Hà
Nguyệt trai", thỉnh thoảng đứng gần hai canh giờ, im lặng ngẩn người, có khi một mình đứng đó lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên cười to không ngừng,
rồi có khi nhẹ giọng mềm mại nói. Bất kể hắn sủng ái những vị kia thiếp
thất kia cỡ nào, nhưng không có bất kỳ người nào có thể đặt chân vào "Hà Nguyệt trai" một bước, mà căn phòng này lại trở thành nơi cấm địa của
Trang Thân Vương phủ, mọi người bàn tán đủ loại lời đồn.
Triển
Nguyệt Dung bởi vì quá thương nhớ Lạc Tuyết mà đổ bệnh, bệnh nặng đã vài lần, cuối cùng cũng gắng gượng qua khỏi, bây giờ trong phủ xây một Phật Đường, mỗi ngày đến đó ăn chay niệm Phật, cầu xin ông trời phù hộ con
gái của nàng mạnh khỏe.
Người năm đó đẹp nhất kinh thành "Đệ Nhất Mỹ Nhân" Lê Lạc Tuyết, thành một câu đố, một truyền thuyết, nhưng mà ai cũng không thể nào dự đoán được, lại chính là cô gái này, rất nhanh sau đó lại Nổi Danh Thiên Hạ về câu chuyện truyền kỳ khác nữa!
. . . . . .
"Hồi hồn cốc" bên trong nhà đá, Ngọc Trần Tử giúp đỡ Lạc Tuyết dùng lược
chải đầu, "Lạc nhi, bây giờ con có thể xuất cốc rồi, có thể đi làm
chuyện mà con muốn làm!"
Lạc Tuyết trong lòng chấn động, nhưng
lại không quay đầu lại, lông mi nhẹ rủ xuống, nhẹ giọng nói: "Sư công,
ngươi nói lúc này Lạc nhi có thể đi ra ngoài rồi sao?
"Ưmh, con
nên đi ra thế giới bên ngoài xông xáo một chút, sư công bây giờ già rồi, nhưng con lại còn rất trẻ, còn có rất nhiều con đường phải đi, lại còn
có rất nhiều hận thù cần được hóa giải, đi đi.”Ngọc Trần Tử khẽ mỉm
cười, vỗ nhẹ bả vai Lạc, nói.
Ở phía ngoài cốc, Lạc Tuyết đứng ở
rừng hoa, những cánh hoa bay nhẹ rồi nhẹ rơi trên vai, thỉnh thoảng một
vài cánh hoa bị gió thổi lên lướt qua gương mặt trong veo mà lạnh lùng,
những giọt nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nói
nghẹn ngào nói, "Sư công, Lạc nhi sẽ rất nhớ người! Sư công, người nhất
định phải bảo trọng nhé!”
Ngọc Trần Tử hốc mắt đỏ lên, lấy ra
"Thất Huyết Đan" và "Hồi Hồn Đan" mỗi loại một bình, giao tận tay cho
Lạc Tuyết, "Lạc nhi, thuốc này con nhớ mang theo, chuẩn bị khi cần đến
để dùng. Nhớ, con ở nơi này, còn có một người thân! Nếu nhớ sư công, thì hãy trở lại thăm sư công đó!"
Nhẹ nhàng ôm từ biệt, hai người
đều nước mắt tràn mi, sau đó Lạc Tuyết bước lên con đường tương lại báo
thù rửa hận của nàng. . . . . .